
Tác giả: Chu Tuyết Nhi
Ngày cập nhật: 03:11 22/12/2015
Lượt xem: 134812
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/812 lượt.
nh…” Anh ta chưa kịp nói xong thì tôi đã bật cười “ha… ha...”, tôi cười rất sảng khoái. Cười một lúc rồi tôi mới nói, “Chẳng phải anh đã nói là rất yêu tôi đó sao? Vậy anh hãy cưới tôi đi, tôi đang chờ ngày anh hỏi cưới đây”.Trương tổng năn nỉ, “Nhi à! Em đừng đùa nữa, em tha thứ cho anh đi, anh xin em tha lỗi mà em cũng không muốn đi sao? Hay là thế này, anh đưa em 50.000 tệ vậy, em thấy sao?” Tôi tức tối, “50.000 tệ? Anh nói 50.000 tệ hả? Vậy anh có thể kiếm được 500.000 tệ hay 5.000.000 tệ hả? Anh thật độc ác!” Anh ta liền đổi ý, “Thì 100.000 tệ, thôi thì 100.000 tệ vậy!” Tôi chựng lại một lúc, trong đầu tôi hiện lên những tờ giấy bạc. Với tôi, 100.000 tệ là số tiền mà ít nhất tôi phải làm 5 năm mới có. Anh ta hỏi tiếp, “Thế nào? Nghĩ xong chưa? Anh không trả cao hơn được đâu, trả em 100.000 tệ là xem trọng em rồi đó”. Thật tình tôi không thể bỏ qua một số tiền hấp dẫn như vậy được! Tôi trả lời, “Thôi được, chút nữa tôi sẽ đến công ty”. Anh ta nói, “Không cần đâu, em thu xếp rồi đến thẳng phi trường, anh đang ở phi trường đợi em nè!” Tôi nói, “Hình như anh đã nắm chắc phần thắng rồi thì phải!” Trương tổng trả lời, “Không dám nói là nắm chắc phần thắng. Em rất có cá tính, anh thích em ở điều đó. Nhưng anh nghĩ anh đưa ra cái giá cao như vậy thì em hay bất cứ cô gái kiêu ngạo nào cũng không thể từ chối. Ai cũng người trần mắt thịt cả mà!”
Thứ ba, ngày 9 thang 10
Một ngày âm u và buồn
Tối qua tôi và Trương tổng đến công ty N, vừa xuống máy bay thì anh ta liền đưa tôi chi phiếu 100.000 tệ, xem như đó là tình nghĩa giữa chúng tôi. Giám đốc công ty N đến phi trường đón chúng tôi rồi đưa chúng tôi thẳng đến khách sạn, giám đốc Nhậm mở tiệc đãi hai chúng tôi, rồi mời vào quầy bar của khách sạn để khiêu vũ. Trong quầy không có ai nữa ngoài ba người chúng tôi. Giám đốc Nhậm còn mời riêng cho Trương hai cô gái thật đẹp.
Trương tổng nói nhỏ vào tai tôi, “Anh Nhậm có mời cô nhảy thì cô đừng từ chối anh ta nhá! Nếu không thì lần đàm phán này sẽ hỏng bét đấy”. Tôi không trả lời, nhưng tôi cũng không thể từ chối, xét cho cùng thì người ta trả tiền để kêu tôi đến đây mà. Tôi phải tận lực mà hoàn thành công việc này.
Lão Nhậm miệng nồng nặc hơi rượu, ngật ngưỡng như thằng say. Hắn ta đâu có thích nhảy nhót gì! Hắn ta chỉ thích ôm tôi để tìm chút cảm giác thôi.
Tôi cũng uống vài ly rượu, để hoàn thành nhiệm vụ mà, tôi đành phải cắn răng chịu đựng. Hắn ôm tôi cũng chẳng sao, miễn là đừng quá đáng là được. Nhưng không biết tại sao mà trong tôi khoái cảm lại dâng trào, hình như dục vọng đang xâm chiếm cả con người tôi, trước mặt tôi bây giờ không còn là một giám đốc Nhậm đáng ghét nữa. Hắn trở thành một người đàn ông hòa nhã, gần gũi, ga lăng, tình tứ. Mỗi lúc hắn một xiết chặt lấy tôi, tôi không mảy may chống cự, ngược lại còn thích thú đón nhận cái hôn của hắn. Cả người tôi mềm lả, cứ dán chặt vào người hắn. Tay hắn bắt đầu vuốt ve tôi. Khoái cảm cứ lớn dần, lớn dần khiến tôi không thể kiểm soát được mình nữa, tôi dựa vào người lão Nhậm để xuống phòng ở lầu dưới. Lão Nhậm chỉ chờ có thế, và rồi dường như không thể chờ thêm được nữa, đặt tôi lên giường. Tôi chỉ cảm thấy khi lão Nhậm hôn điên cuồng lên mặt lên người tôi, cơn kích thích của tôi cũng đã lên đến cực điểm, tôi thấy mình như đang bay trong cõi cực lạc. Tôi vui sướng, tôi hạnh phúc và dường như tôi không còn thuộc về tôi nữa rồi, tôi không thể điều khiển được mình nữa…
Không biết mất bao lâu, tôi khoan khoái thức dậy. Cảm thấy có cái gì đó nằng nặng đang túm chặt lấy hai bầu ngực mình, tôi quay đầu lại nhìn thì, hỡi ơi, lão Nhậm, trên người không một mảnh vải che thân đang nằm cạnh tôi, hai cánh tay ôm tôi vào lòng, hai bàn tay đang mân mê ngực tôi. Tôi hét toáng lên và nhảy ra khỏi giường, lúc đó tôi mới biết mình cũng không mặc gì. Hiểu chuyện gì đã xảy ra, tôi tức giận tát hắn một cái.
Hắn giải thích, “Tuyết Nhi! Em đừng có giận dữ, anh trả tiền, anh vui sướng, em hạnh phúc, chúng ta đôi bên đều có lợi mà”.
Tôi lớn giọng, “Ai thèm những đồng tiền dơ bẩn của anh chứ!” Hắn nói tiếp, “Cái gì? Anh trả tới 100.000 tệ lận mà em không nhận được hay sao?” 100.000 tệ! Tôi chợt hiểu: thì ra Trương và Nhậm đã có âm mưu từ trước, 100.000 tệ đó là tiền bán thân của tôi!
Tức quá! Tôi muốn giết cái tên giám đốc Trương chó chết đó! Nhưng tôi lại không có đủ sức, tôi chỉ biết gục đầu vào đầu gối khóc tức tưởi. Hắn nói, “Nhi! Em đừng buồn, con người ta sớm muộn gì cũng trải qua chuyện ấy thôi, mà em đã kết hôn rồi mà. Từ lúc gặp em lần đầu tiên anh đã thích em rồi, anh đã yêu em lắm rồi, nhưng anh không có cách nào để có được em…” Tôi ngẩng đầu lên hét lớn, “Cút! Cút ngay! Ông cút khỏi đây ngay…”
Hắn ngồi dậy, mặc quần áo vào, nói, “Anh biết dùng cách này là rất bỉ ổi nhưng thật tình anh không còn cách nào hay hơn. Em tha thứ cho anh!”
Hắn lại rút ra một xấp 100 tệ đặt lên giường và nói, “Anh xin lỗi, chút tiền nhỏ này anh muốn bồi thường cho em, em nhận đi…” Tôi cầm xấp tiền lên quăng vào người hắn. Từng tờ giấy bạc rơi lả tả xuống đất, hắn mặ