pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhật ký Sau Ly Hôn

Nhật ký Sau Ly Hôn

Tác giả: Chu Tuyết Nhi

Ngày cập nhật: 03:11 22/12/2015

Lượt xem: 134816

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/816 lượt.

c kệ tôi, rồi quay người bỏ đi.
Tôi thật ngốc! Tôi vẫn ngồi đó, trên giường và một khối trống rỗng. Tôi đau đớn! Tôi hận! Tôi hận mình tại sao lại làm thân đàn bà!
Tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn cái tên mặt người dạ thú ấy phải ngồi tù. Nhưng lúc nhấc máy điện thoại lên thì tôi lại do dự, chuyện này có cần thiết không?! Tôi kiện hắn tội cưỡng hiếp phụ nữ hay là…? Nhưng kiện để làm gì chứ? Không chừng tới lúc đó mình lại thân bại danh liệt. Châu Tuyết Nhi tôi trước mắt người khác chẳng khác nào gái làng chơi sao? Càng nghĩ, tôi càng rùng mình sợ hãi. Tôi là phận đàn bà, không thể nào thắng nổi bọn đàn ông. Đến cơ quan pháp luật, người ta cần bằng chứng, ai làm chứng là tôi bị cưỡng bức đây?
Lúc này Trương tổng gọi điện đến, vừa nghe tiếng hắn tôi điên tiết quát, “Mày là thằng lòng lang dạ sói, tao hận đến mức muốn băm vằm mày ra”. Hắn nói, “Nhi! Em đừng có giận như thế. Đừng có mắng anh, em hãy coi lại mình đi, anh mời em tới là để bàn việc chứ đâu có mời em đến để bán thân đâu!” Tôi hét, “Cút, cút ngay! Tao căm thù mày! Mày sẽ bị ngàn dao băm vằm cho đến chết!” nói đến đó tôi dập điện thoại xuống. Hắn lại gọi điện nữa, nói, “Nhi! Em nghĩ thoáng một chút đi, anh trả cho em cái giá thật cao mà, 100.000 tệ lận. Số tiền lớn như vậy anh thấy cũng còn ham nữa là, mấy con bé làm ở tiệm gội đầu-cắt tóc, mỗi lần đi khách làm sao có thể kiếm được chừng đó. Em nên bằng lòng đi. Có khi ở một chừng mực nào đó em còn nên cảm ơn anh”. Tôi không nói gì. “Rụp” một cái, tôi tắt máy điện thoại.
Tối nay tôi không tài nào ngủ được, nằm trằn trọc mãi…
Thứ tư, ngày 10 tháng 10
Sáng nay thức dậy, tôi tắm nước nóng ngay, chà tới chà lui khắp người. Tôi muốn chà sạch hết những nhơ nhuốc, bẩn thỉu của tối hôm qua, lau sạch đi, lau sạch đi…
Tôi ngồi trước bàn trang điểm, ngắm kỹ mình trong gương. Tôi nhận ra rằng mình đã già, khuôn mặt xinh đẹp không còn nét thanh xuân như ngày nào. Tôi thấy mình thật thê thảm, thật cô đơn. Không chỉ chịu áp lực của cuộc sống mà còn bị bọn đàn ông quấy rối thân xác.
Chuông điện thoại reo, Trương bảo tôi thu dọn rồi đi xuống dùng cơm, để trưa ra phi trường về nhà. Tôi hỏi hắn, “Về à? Còn chuyện làm ăn này thì sao?” Hắn đáp, “Không cần nữa, bàn bạc xong rồi, em là mối then chốt của phi vụ này…” Thì ra là vậy, tên Trương chết tiệt ấy thật bỉ ổi. Hắn dùng một món tiền lớn để cá cược. Công nhân, một tháng cật lực làm việc, chỉ kiếm được 400 đến 500 tệ. Còn hắn, chỉ có một đêm phong lưu mà dám chi ra 100.000 tệ. Hắn độc ác chẳng khác nào con quỷ hút máu người. Đã thế thì tôi cảm thấy tôi càng xứng đáng được nhận số tiền này, tôi muốn rửa hận. Họ dùng tiền trên xương máu của công nhân. Còn tôi? Tôi đã đánh đổi nó bằng thân xác và lòng tự trọng của mình. Mặc dù tôi không tự nguyện, nhưng chẳng phải cũng như nhau hay sao? Trương lại gọi điện hối tôi mau xuống nhà hàng dùng cơm để về nhà.
Thứ năm, ngày 11 tháng 10
Hôm qua, từ phi trường, tôi đi thẳng về nhà. Trên máy bay, Trương tổng úp úp mở mở rằng, tối ấy, hai lão này đã lén bỏ thuốc kích dục vào trong ly rượu của tôi, khiến tôi không thể làm chủ được mình. Lão Nhậm thì đã uống Viagra ngay từ chiều. Chúng đã toan tính từ trước, hắn còn khuyên tôi nên nghĩ thoáng một tí, đừng suy nghĩ nhiều về chuyện đó. Hắn nói hắn sẽ bù đắp cho tôi. Tôi không nói gì, trong lòng rất khó chịu.
Về đến nhà, cứ nghĩ đến chuyện hôm ấy, tôi lại nhức nhối, căm hận. Tôi ước chi thay đổi hết con người mình, để trở lại là tôi nh
Gần đây, thỉnh thoảng tôi lại cảm thấy ngứa ngáy vùng kín. Soi người vào gương mới phát hiện chỗ ấy bị sưng đỏ hết. Tôi lo không biết mình mắc bệnh viêm nhiễm đường tình dục gì không đây. Mấy thằng đàn ông chó má, ăn chơi phè phỡn như lão Nhậm kia, không chừng hắn có bệnh đó thật! Càng nghĩ tôi càng lo, nếu tôi mắc bệnh thật thì tôi tiêu rồi!
Tôi đón ngay taxi đi bệnh viện, nhưng vừa đến cửa bệnh viện thì tôi lại do dự, lỡ gặp người quen thì sao? Đang do dự thì có một phụ nữ trung niên lân la mỉm cười và hỏi tôi, “Em ơi! Em đến khám bệnh à? Chị có quen một bác sĩ đông y, ông ta trị bệnh theo phương pháp cổ truyền. Ông ta trị bá bệnh, cả những bệnh khó trị nhất, bảo đảm em sẽ hài lòng”. Tôi không trả lời, chỉ nhìn chị ta rồi lặng lẽ bỏ đi. Nhưng chị ta không chịu bỏ cuộc, cứ bám theo tôi lải nhải, “Em ơi! Bệnh của em là…” Tôi quay đầu lại lớn tiếng quát, “Ai cần chị mà chị cứ nói hoài vậy!” nhưng chị ta vẫn lì lợm, cười nói, “Chị đoán chắc là bệnh lây qua đường tình dục rồi. Đúng rồi, ông bác sĩ già đó chuyên trị những loại bệnh đó, giá cả có thể thương lượng được, trị xong rồi thanh toán cũng được”. Tôi mặc kệ chị ta, đúng lúc ấy xe taxi từ xa chạy tới, tôi vẫy tay gọi. Lên xe ngồi, tôi không nói tiếng nào, chú tài xế quay lại hỏi tôi muốn đi đâu. Tôi thuận miệng đáp, “Đường Tân Giang”.
Đến đường Tân Giang, nhìn đám đông vui vẻ mà tôi thấy mình lạc lõng, bơ vơ. Tôi chợt nhớ đến một câu nói trong truyện của Chu Tự Thanh mà tôi được học thời phổ thông, Vui sướng là của người ta, tôi chẳng có gì cả. Tân Giang là con phố