
Tác giả: Chanh Tinh
Ngày cập nhật: 03:02 22/12/2015
Lượt xem: 134716
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/716 lượt.
hiếp đi.
"Ngươi phải như thế nào mới bằng lòng giúp các nàng sao? Nếu không chúng ta tới thương lượng. . .
"Tỉnh lại đi! Cả người ngươi, đầu, tay, còn cả chân nữa đã bán cho ta không dưới ba bốn lần, ta xem ngươi đem mình bán cho ta vài đời cũng không nhớ được đâu.”
Thái độ của hắn cường ngạnh, nhưng nàng một đôi ánh mắt long lanh như nước lại hung hăng nhéo chặt lòng hắn, rốt cuộc. . . . . .
Đầu hàng!
"Ta cảnh cáo ngươi, đây là lần cuối cùng giúp nàng." Ai! Tại sao đường về nhà của hắn lại dài vậy chứ?
"Phách, cám ơn ngươi!"
Đón lấy thân thể mềm mại đang nhào vào trong ngực hắn, hắn gặm nhẹ vành tai mềm mại của nàng, bật hơi nói: "Muốn cảm tạ ta. . . . ."
Hắn đang bên tai nàng không biết nói cái gì khiến Cơ Nhi đỏ mặt ngượng ngùng.
Sau khi Khả Ái tỉnh lại, ba người ăn qua chút thức ăn, hỏi đường, liền bước vào Hứa gia.
Gió nhẹ chậm rãi thổi qua ô cửa, màn cửa khẽ lay động, ánh chiều tà từ từ nghiêng bóng, làm cho khuê phòng nữ nhi này thêm chút nhu hòa.
Thiếu nữ ngồi trước một xấp lụa trắng, cầm kim lên, đâm xuống, đang chuyên tâm khâu mấy mũi cuối cùng để hoàn thành bức tú đồ.
Lúc này, cửa phòng bỗng mở ra, một phụ nhân hoa lệ được nha hoàn đỡ, chậm rãi đi vào."Nhu nhi."
"Mẫu thân!" Đâm xuống sợi chỉ cuối cùng, rồi lấy kéo cắt đứt chỉ thừa, Hứa Thiện Nhu đứng lên, đi đến bên mẫu thân mình, vươn tay ra, đỡ phụ nhân đến cái băng ghế gỗ.
"Nghe bọn nha hoàn nói, bức tú đồ này của con rất đẹp, mẫu thân nhất thời chờ không được muốn tới xem một chút."
"Đây chỉ là nữ nhi nhất thời cao hứng thêu thôi, mẫu thân không cần phí tâm quá nhiều, ngộ nhỡ con thêu không đẹp, chẳng phải khiến mẫu thân chê cười."
Đem lụa trắng đang giữ cố định trên khung gỡ xuống, Hứa Thiện Nhu đưa sản phẩm đến trước mặt mẫu thân, xấu hổ cười một tiếng.
"Ta xem một chút, ừ,đẹp, thật là quá đẹp! Mẫu thân chả phải đã nói, Nhu nhi nhà của chúng ta thông tuệ hiền thục như thế, tương lai người nào cưới được con, thật đúng là phúc khí đã tu luyện đời trước."
"Mẫu thân, người lại nói lung tung rồi." Thiếu nữ mười bảy tuổi e thẹn, nũng nịu nói.
"Vốn là vậy, Nhu nhi từ nhỏ rất nghe lời hiểu chuyện, ai mà không thích? Ai! Nếu ca ca của con có thể có một nửa của con thì tốt biết bao." Nghĩ đến đứa con trai này, bà không khỏi lại nhức đầu.
"Đúng rồi, mẫu thân, ca ca lại gây họa gì sao?" Hứa Thiện Nhu nhớ chiều hôm qua, ca ca một thân nhếch nhác trở về, lại vô cùng kinh sợ.
"Ai biết hắn lại làm chuyện gì tốt, mang một thân thương tích trở lại, hỏi hắn cũng không nói nguyên nhân, phụ thân con lại ra khỏi thành mua hàng, một mình ta lo lắng khiến cả đêm ngủ không được. Thiệt là! Hào nhi cả ngày lêu lổng, tất cả cũng chỉ vì phụ thân con quá nuông chiều, thật không biết bây giờ nên làm sao mới phải!" Mới vừa rồi, lại thấy hắn lén lén lút lút cùng mấy tên hạ nhân đến phòng chứa củi hậu viện, không biết lại làm cái gì.
"Mẫu thân đừng giận nữa." Hứa Thiện Nhu quan tâm, rót ly trà lạnh, đưa cho nàng uống hạ hoả."Ca ca còn trẻ, khó tránh khỏi khí thịnh một chút, qua một thời gian ngắn nữa, sẽ thu lại chút ít."
Phụ nhân vẫn có chút oán khí. "Vẫn là Nhu nhi hiếu thuận nhất, cái nghiệt tử kia coi như không tồn tại."
Hứa Thiện Nhu cười trêu ghẹo nói: "Mẫu thân, người cũng lại nói mát rồi, thật ra thì người rất thương ca ca, nếu không cũng không thao thức cả đêm, lo lắng cho ca ca; huống chi mẫu thân cũng chỉ có một nữ nhi là con, con đương nhiên là muốn hiếu thuận mẫu thân..., chứ không thì hiếu thuận cho ai?"
Phụ nhân thần sắc lâm vào trầm tư. Đúng nha! Bà cũng chỉ có Nhu nhi là nữ nhi. . .
Hứa Thiện Nhu thấy bà yên lặng, cho là mẫu thân vẫn còn đang phiền lòng chuyện ca ca, tính mở miệng nói một chút, bỗng một nha hoàn hốt hoảng vọt vào.
"Phu nhân, phu nhân, bên ngoài có một vị công tử, nói muốn gặp thiếu gia nha!"
....
"Không biết vị công tử đây tìm tiểu nhi có chuyện gì?"
Phong Ly Phách bước vào đại sảnh, Hứa phu nhân dò xem hắn từ trên xuống dưới. Quan lại quyền quý bà thấy nhiều, nhưng bằng vào ngạo khí tản mát trên người hắn ra, cũng biết người này không đơn giản.
"Ta tới để đòi người." Phong Ly Phách cũng đồng thời quan sát Hứa phu nhân, rồi nhìn lướt xung quanh.
"Đòi người?" Hứa phu nhân cùng Hứa Thiện Nhu đưa mắt nhìn nhau, không hiểu người nam nhân này muốn gì.
Phong Ly Phách hừ lạnh hai tiếng."Vậy thì đi mà hỏi nhi tử bà đã làm cái chuyện gì tốt, ta không có rảnh tại nơi này nói chuyện phiếm, mau kêu nhi tử của bà giao người ra đây!"
Vừa nghe xong, Hứa phu nhân liền biết tên nhi tử này tám phần lại gây họa, nhưng lo lắng cho con, Hứa phu nhân liền nói: "Ngươi không nói rõ ràng, không chứng cứ vu con ta cướp người, lại còn chạy tới cửa đòi người, ta làm sao sẽ bởi vì lời từ một phía mà tùy tiện giao người ra!"
Thấy Hứa phu nhân không khách khí, Phong Ly Phách cũng không cảm thấy kinh ngạc."Cái nhi tử của bà phẩm hạnh ra sao mà lại không biết?" Phía trên bao che, phía dưới không loạn cũng khó.
"Lời này có ý gì?"
"Rất đơn giản, cái tên chó má kia ở