
Tác giả: Tiểu Khuê
Ngày cập nhật: 03:08 22/12/2015
Lượt xem: 134659
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/659 lượt.
đó, liền vội bổ sung thêm, rồi bỏ đi thẳng.
- Tôi không thích sinh viên đến muộn đâu nhé.
Không hiểu hàm ý trong câu nói của Ngôn Vũ Kha, Khả Vy hung hăng trừng mắt, hét lớn, khiến mọi người trong nhà ăn đều hướng mắt nhìn cô.
- Đồ điên… Nói nhảm gì đấy…
Dùng bữa trưa trong bực dọc, ăn xong, Khả Vy lại quyết định về phòng nghỉ ngơi một chút, buổi chiều còn có hai tiết đôi… Ấy vậy mà cô lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay, cũng chẳng có ai trong phòng nên cô cũng không được kêu dậy như mọi lần. Trễ mười phút, Khả Vy nhanh chóng vơ đại một cuốn tập và cây viết, cắm đầu cắm cổ chạy đến phòng học.
Như mọi lần, Khả Vy cúi gằm mặt, thẳng tiến vào chỗ ngồi, thường thì giáo viên dù có trông thấy cũng sẽ mặc kệ cho vào, nhưng hôm nay thì khác.
- Cô bé. Trễ mười phút, ra hành lang đứng hết tiết chung với hai bạn kia. Tiết sau vào học.
Vốn định quay lên xem giáo viên nào mà lại phiền phức, lắm chuyện thế kia, Khả Vy liền một phen kinh ngạc khi nhìn thấy tên đàn ông mà mình vừa gặp lúc trưa.
Thiên à, người thực sự để hắn ám con sao?
- Đừng làm mất thời gian của mọi người. – Ngôn Vũ Kha một thân quần bò dài đi kèm với áo len màu xanh sẫm vô cùng đơn giản lại thanh lịch, hơi nhíu mày lên tiếng.
Dù bực dọc, nhưng Khả Vy cũng không dám làm càn. Hắn là đang đứng trên bục giảng, đương nhiên vai vế của hắn cao hơn cô. Không biết xưng hô thế nào, Khả Vy nói trỏng.
- Nhưng bên ngoài lạnh lắm!
Làm ơn đi, dù có là buổi chiều thì ở đây cũng rất lạnh. Đứng nửa tiếng, muốn cô đóng băng à?
Nhìn bộ dạng ấm ức của Khả Vy, đôi mắt mở to đầy trong sáng, còn có cả hành động cắn cắn môi ấy, khiến cho nam sinh phía dưới một phen nhốn nháo. Có người còn lên tiếng xin giúp cho Khả Vy. Ấy vậy mà tên đàn ông máu lạnh này chỉ nhẹ nhàng nhả vài câu.
- Em muốn ra đứng ở hành lang hay xuống phòng hiệu trưởng? Tự chọn đi…
Bực dọc đi ra khỏi lớp, đứng trên hành lang, cô không khỏi liên tục chửi rủa.
Mẹ nó! Hắn nghĩ hắn là ai chứ? Từ đó đến giờ, ngoài ông ra, bổn cô nương chưa từng bị ai uy hiếp đâu nhé!
Nhìn thấy bộ dạng bực dọc của cô, hai người bên cạnh liền lên tiếng.
- Thầy Ngôn khó quá! May là chỉ dạy có một tuần.
- Là sao? Tự dưng dạy một tuần là thế nào? – Khả Vy kinh ngạc hỏi lại.
- Thầy Ngôn là tổng giám đốc của Ngôn thị ấy, đến trường mính để dự hội thảo, dạy ở đây một tuần! Trong quá trình dạy thấy sẽ đích thân chọn ra hai mươi người và tặng một suất học bổng và sẽ có cơ hội thực tập ở Ngôn thị, nếu muốn học cao hơn, Ngôn thị cũng sẵn sàng đầu tư. Một cơ hội lớn như thế ai mà chả thích! Mà sao cậu đi trễ vậy? A mà cậu là công chúa mới chuyển đến gì gì đấy mà trên trang web của trường vẫn thường đăng phải không?
Thằng con trai đứng sát góc lên tiếng. Bắt gặp ánh mắt háo sắc của thằng con trái, đứa con gái bên cạnh liền hung hăng nhéo hông hắn một cái rõ đau, khiến tên con trai còn đang vui vẻ bỗng nhăn mặt la oai oái…
- Làm ơn đi, tôi không phải “công chúa gì gì đấy” đâu nhé. Ngủ quên thôi…
Bực dọc trả lời thằnhg con trai nhiều chuyện ầy, Khả Vy len lén nhìn vào phòng học, bắt gặp ánh mắt tên đáng ghét ấy cũng đang nhìn mình, không nể nang gì cả, Khả Vy liếc hắn một cái sắc lẹm.
Lạnh thật! Xoa xoa hai tay vào nhau, Khả Vy không khỏi thầm than. Nhìn cái cặp đôi bên cạnh đang thản nhiên ôm nhau ủ ấm, Khả Vy lại càng phát điên hơn. Thật đúng là chẳng biết lịch sự gì cả!
Trải qua ba mươi phút cực hình, Khả Vy cuối cùng cũng được vào phòng học. Suốt tiết, cô liên tục hắt hơi, bài vở cũng không chép. Ý Như ngồi bên cạnh thấy thế liền hí hoáy giúp cô ghi bài.
Hết tiết học, hầu hết các sinh viên đều nhốn nháo ra về thì có vài nữ sinh lại chạy đến bàn giáo viên, bảo không hiểu cái này, không hiểu cái nọ nhờ Ngôn Vũ Kha chỉ bảo. Không khí vốn đã ồn ào, bỗng đâu xuất hiện một đám con trai, trên người mặc đồng phục chơi bóng rổ, nói to.
- Tân sinh viên Trịnh Khả Vy!
- Này, có người kiếm cậu kìa! – Như Ý huých tay cô.
Lũ nhóc này làm gì mà to tiếng gọi cô thế không biết. Bực dọc, chẳng thèm đáp lời, Khả Vy nhanh chóng gom cuốn tập với cây viết của mình dợm đứng dậy lại tiếp tục nghe thằng con trai, giọng ồm ồm gọi tên mình.
- Ai là Trịnh Khả Vy?
Không đáp, Khả Vy cứ thế ném thẳng cuốn tập lên phía bục giảng, trúng ngay người thằng con trai vừa gọi tên mình. Giọng bực bội hét to.
- Tên chị đây để chúng mày gọi thế à?
Quá đáng thật! Ở ngôi trường danh tiếng toàn con nhà giàu, lũ học sinh trong đấy còn không dám gọi thẳng tên cô như vậy. Vậy mà cái thằng to con, xấu xí này cứ liên mồm không ngừng. Cô không phải là chưa từng hỗn xược, đi gây sự đâu nhé.
Do không có sự chuẩn bị, thằng con trai ấy liền lãnh đủ, hơi bực dọc nhưng vẫn lên tiếng.
- Dương đại ca muốn cô đến cổ vũ cho anh ấy vào buổi thi đấu chiều mai! Nhớ đến đây…
- Cái gì mà “Dương đầu bò”? Nói lại xem, ta nghe không rõ? – Khả Vy làm mặt ngây thơ hỏi lại, khiến không khí xung quanh đang căng thẳng liề