
Tác giả: Tâm Văn
Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015
Lượt xem: 134848
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/848 lượt.
háu bảo cháu gọi chú đến mau!”
Thiên Lãng có cảm giác rằng trước mắt mình tối sầm.
Có phải sự kiên quyết cắt đứt quan hệ của anh đã gây một cú sốc lớn cho cô hay không, lúc sang đường vì không tập trung mà để xảy ra chuyện không may?
Anh nhớ đến lần trước cô bị thương ở cánh tay phải, chính là do sang đường không cẩn thận. Và lần này…
Thiên Lãng không dám nghĩ đến nữa, vội kéo Huyên Huyện chạy ra ngoài.
Rất nhanh, anh đã nhìn thấy cô. Không, nhìn thấy chiếc điện thoại di động của cô, chiếc điện thoại Samsung màu đỏ màn hình màu rơi bên vệ đường, bị bánh xe cán nát, thành một đống sắt vụn.
“Vi Lam!” Anh hét lên như điên như dại, cảm thấy tim gan mình đều vỡ vụn.
Trong tích tắc, tất cả mọi thứ đều không quan trọng nữa, anh chỉ cần cô! Chỉ cần cô!
Thiên Lãng gần như bật khóc gọi tên cô: “Vi Lam! Anh đã lừa dối em, anh không hề bị mất trí, cũng chưa bao giờ ngừng yêu em!”
Tiếng gọi chói tai như muốn vỡ tan của anh khiến rất nhiều người vây quanh xem. Họ đưa mắt nhìn nhau, nói thầm với nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Anh Tần Thiên Lãng, bức tranh của anh!”
Mọi người xung quanh nghe thấy một giọng con gái dịu dàng cất lên, liền quay đầu nhìn lại, sau đó tự động nhường ra một đường đi.
Thiên Lãng như bị giáng cho một cú trời giáng, mắt trân trân nhìn về phía trước.
Vi Lam cười rạng rỡ tay cầm một bức tranh. Cô gái trong tranh có đôi mắt đen láy như cô, áo trắng váy xanh, làn eo thon thả.
“Cô gái xinh đẹp, tại sao cô lại muốn cháu và cô cùng lừa chú Tần?”
Huyên Huyên đứng bên cạnh kéo góc chiếc váy màu xanh lam của cô, khẽ hỏi.
“Chú Tần đã lừa cô trước, cô chỉ muốn trêu chú ấy mà thôi!”
Hóa ra là như vậy, chẳng qua là cô muốn trêu anh.
Có phải là anh lại giận nữa không? Hoặc là bị chuyện ban nãy dọa hãi quá rồi.
Đối với cô, không phải anh cũng đã từng làm chuyện “quá đáng” như vậy đó sao?
Sau khi xảy ra tai nạn, anh cố tình tránh đi, không đến tìm cô, nói cho cô biết anh không chết, khiến cô bị dày vò trong địa ngục đau khổ, sao anh lại nỡ làm như vậy?
Cả một năm trời, anh bá chiếm cô, nhưng lại không chịu thể hiện tình cảm. Cô buộc phải lột chiếc mặt nạ giả của anh, kể cả anh chỉ trích cô lòng chứa đầy ác ý, cố tình trả thù.
“Thiên Lãng, anh giả vờ chuyện mất trí với em, trình độ còn non lắm”. Vi Lam nói, “lần đầu tiên gặp anh ở ngôi biệt thự, em đã biết sau vụ tai nạn đó anh không hề bị mất trí!”
“Thế tại sao em lại còn giả vờ… giả vờ giống như thật vậy?” Thiên Lãng lạnh lùng hỏi, khiến mọi người xung quanh đều im lặng.
Họ không hiểu, đôi bạn trẻ này, một người vui vẻ nói cười, một người lại mặt mày căng thẳng từ đầu đến cuối.
“Người giả vờ đó phải là anh mới phải? Hai mẹ con anh hợp tác với nhau lừa em, đầu tiên là nói anh chết, sau đó là mất trí nhớ. Chẳng qua là em ăn đũa trả đũa mà thôi”.
“Giỏi lắm, ăn đũa trả đũa!” Anh nghiến răng nói, bước lên một bước, ôm chặt cô vào lòng.
Vi Lam sững người một lát rồi lập tức trở về với thực tại, trên môi nở một nụ cười đắc ý như trẻ con.
“Thiên Lãng, cuối cùng anh đã chịu yêu em trở lại rồi ư?”
“Tình yêu của anh đối với em, giống như hô hấp vậy, không được dừng lại một phút nào!” Thiên Lãng ôm chặt cô, giống như khắc cô vào cơ thể mình.
Trong khoảnh khắc ban nãy, anh tưởng rằng mình sẽ mãi mãi mất cô. Cả người bị bổ thành hai phần, nỗi đau và nỗi sợ hãi xé nát tim gan đó, đè anh khiến anh không thể thở được.
Cơ thể Vi Lam khẽ run lên.
Cô vội vàng ôm chặt bờ vai rộng rãi của anh, tham lam tận hưởng thứ mùi quen thuộc trên người anh, tận hưởng vòng tay ấm áp của anh.
Trong buổi trưa với ánh nắng gay gắt này, Vi Lam biết, mình lại có được anh rồi.
Sự mệt mỏi của cô, nỗi cô đơn của cô, mọi sự lo lắng và sợ hãi đều đã đi xa. Bờ vai mạnh mẽ rắn chắc của anh, dường như là nơi an toàn nhất ấm áp nhất thế gian.
“Chú Tần, cô gái xinh đẹp, lêu lêu xấu hổ quá!”
Giọng nói trong trẻo của Huyên Huyên, đã phá vỡ sự ngọt ngào trong giây phút này.
Vi Lam bối rối buông tay ra, quay đầu lại, phát hiện thấy mọi người xung quanh đã giải tán từ lâu, chỉ còn lại Huyên Huyên vẫn đứng ở chỗ cũ, mở to đôi mắt tròn xoe hiếu kỳ.
“Vì cô gái xinh đẹp của cháu đã đoán đúng nên chú thưởng cho cô ấy một cái ôm”. Thiên Lãng dịu dàng nói, đưa tay ra vuốt khuôn mặt nhỏ xinh đáng yêu của Huyên Huyên, tay trái thì nắm chặt bàn tay lạnh giá của Vi Lam.
Vi Lam cảm động, nín thở nhìn Thiên Lãng. Khoé mép và đầu lông mày của anh lộ ra một nụ cười, ánh mắt lấp lánh. Vẻ lạnh lùng của anh đã bay biến đi từ lúc nào.
Thực ra, anh cứng rắn, nam tính một chút cũng rất tốt. Không có tranh cãi, không có hiểu lầm, tuyệt vời như mùa hạ trước mắt.
Đột nhiên cảm thấy má hơi lạnh và ngứa, cô lấy tay sờ lên, mới biết mình đã khóc.
Vi Lam len lén lấy tay lau đi, bàn tay còn lại vẫn để trong lòng bàn tay ấm áp của Thiên Lãng.
Mãi cho đến khi về đến nhà, đôi tay nắm lấy nhau của hai người vẫn không buông ra. Dường như có một dòng nước nóng từ từ chảy, chảy vào trái tim của họ.
Trân trọng hạnh p