Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tháng Sáu Trời Xanh Lam

Tháng Sáu Trời Xanh Lam

Tác giả: Tâm Văn

Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015

Lượt xem: 134842

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/842 lượt.

húc trước mắt, đừng buông tay, đừng để lỡ, càng không nên dễ dàng bỏ cuộc…






Ngoại truyện 1: Thư của Thiên Lãng


“Vi Lam,
Định không viết thư cho em, nhưng kết quả là vẫn lại viết. Tuy rằng, giờ đối với em mà nói, anh là một người đã chết.
Ba tháng trước, tỉnh lại từ cơn hôn mê, thấy mẹ ngồi bên giường khóc vì vui mừng, anh biết anh không chết. Nhưng, anh lại tình nguyện thà là anh đã chết, còn hơn đi đối mặt với sự thống khổ vì thất tình.
Nằm trên giường bệnh mấy ngày, anh đột nhiên nghĩ thông suốt một việc — tình yêu, không phải chỉ dựa vào cố chấp và cố gắng là có thể có được. Anh thừa nhận, tình yêu thật đáng ghét, nó giống như không khí, trảo không lao, cầm không được. Anh lại đã tốn quá nhiều sức lực, anh rất mệt mỏi.
Ngày đó, mẹ ngồi bên giường, sờ sờ tóc anh nói: “Vi Lam ở ngay bên dưới tầng, có muốn nói cho nó biết con đã tỉnh không?”
Tần Thiên Lãng, lại là một kẻ cô độc.
Nhưng là, anh vẫn còn tự mình viết thư cho em.
Không thể quên em, nhưng cũng không thể tha thứ cho lời nói đêm hôm đó của em. Chính mình cũng không hiểu được, rốt cuộc là tại sao?
Thiên Lãng”
“Vi Lam:
Từ lúc từ Bắc Kinh trở về, nghe mẹ nói, em đã thuận lợi tiếp quản công ty Vân Thiên.
Mẹ luôn rất nhiệt tâm nói về em với anh. Theo miêu tả của mẹ, em càng lúc càng có dáng vẻ của một nữ cường nhân.
Công ty Vân Thiên vốn là của Hạ gia, em là người thừa kế danh chính ngôn thuận. Lấy thân phận của anh, có tư cách gì để tiếp cận công ty? Khó trách em lúc trước hiểu lầm.
Anh giống như luôn luôn tìm lý do, để chính mình tha thứ cho lời nói của em trong đêm mưa hôm đó. Kỳ thật, anh không phải muốn tha thứ, mà là muốn quên đi.
Chỉ có hoàn toàn quên đi, mới có thể chấm dứt tất cả!
Mấy ngày này, anh không ngừng nói với chính mình. Khi mẹ nói lúc em biết tin anh “chết đi”, em đã khóc thất thanh, thậm chí ngất đi; Khi Thụy Dương nói chị gầy đi rất nnhiều, sắc mặt tái nhợt; Khi bố nói em đổi tên công ty Vân Thiên thành “công ty Thiên Lam”, anh đều nói với mình: đã trễ rồi.
Em cho dù vì anh chết mà đau khổ, cũng chỉ là nhất thời, sẽ rất nhanh quên đi.
Mà anh cũng phải tiến lên, phải bình thản mà sống.
Sự bình thản này, giống như trong lòng đột nhiên bị mất mất một phần, trống rỗng làm cho người ta hoảng hốt.
Thiên Lãng”
“Vi Lam:
Mẹ nói, em đang qua lại với một người bạn trai mới. Anh ta là một bác sĩ tâm lý, thanh niên tài tuấn, diện mạo rất tốt, tính tình cũng ôn hòa.
Đây không phải bà trực tiếp hỏi em, mà là nghe người ở công ty Thiên Lam nói. Các viên chức ở công ty thường thích bàn luận chuyện của thủ trưởng ở sau lưng, chuyện này thật xấu.
Hoặc là, em cho rằng đây không tính là chuyện xấu? Anh loáng thoáng nghe mẹ nói người này rất nhã nhặn, cơ trí, ấm áp, lại là bác sĩ tâm lý, khẳng định rất hiểu ý người, rất giống phiên bản người đàn ông lý tưởng trong cảm nhận của em.
Vi Lam, rốt cuộc cũng đã đạt được, tình yêu lần này, em nhất định rất thỏa mãn, vui vẻ phải không?
Em là người như vậy, cho dù không phải là người rất tốt, nhưng lại có rất hấp dẫn cánh đàn ông. Lúc còn nhỏ cũng đã trưởng thành, vĩnh viễn không bao giờ vui vẻ, luôn u buồn là chiêu bài của em, chuyên dụ hoặc sự yêu thích vì thương hương tiếc ngọc của đàn ông.
Anh không đành lòng nhìn tình cảm của em bị người khác chà đạp. Em vốn nên được yêu thương. Cho dù không phải là anh, cũng nên là một ai đó khác.
Nhưng là, anh vẫn nghĩ, người đó sẽ là anh. Cho đến khi thất bại.
Radio đang có chương trình trực tiếp phỏng vẫn em, em nói chậm rãi, mồm miệng lanh lợi. Người phỏng vấn gọi em là nữ cường nhân. Anh nghe, có chút buồn cười.
Trong mắt anh, Hạ Vi Lam vĩnh viễn không bao giờ là nữ cường nhân. Em là một người nếu không có ai chăm sóc, ngay cả bữa sáng cũng sẽ quên ăn.
Hiện giờ bên cạnh em đã có một người có thể thay anh chăm sóc em, anh có thể cam tâm tình nguyện buông tay. Chỉ cần em hạnh phúc là đủ rồi, cho dù, hạnh phúc này không phải do anh tạo ra.
Nhưng là, vì sao khi biết em lại lần nữa biết yêu, thông tin này, vẫn làm anh không thể thở được?
Vì thế, anh cố gắng hít sâu, điều chỉnh tâm tình của chính mình. Tần Thiên Lãng, mày đã “chết”, tại sao lại bắt cô ấy không được yêu người khác? Chẳng lẽ thật sự muốn cô ấy thủ tiết cả đời sao?
Anh chỉ tìm một lý do, thuyết phục chính mình.
Thiên Lãng”
“Vi Lam:
Bốn giờ sáng, anh bỗng bừng tỉnh, trong giấc mơ gặp được em. Anh tiếc nuối tỉnh lại, chân bị chuột rút, rất đau. Đau làm cho anh thanh tỉnh.
Anh không hề mong tỉnh lại, không biết đến khi nào mới có thể lại mơ thấy em.
Nhìn ánh sáng hôn ám trong phòng, xung quanh không khí lạnh băng tịch mịch, từ đáy lòng, dâng lên một nỗi phiền muộn.
Rốt cuộc không ngủ được. Anh đành trợn tròn mắt chờ trời sáng.
Thật sự trời đã sáng, anh lại bất tri bất giác ngủ đi.
Cuộc sống chỉ có một mình, anh thường thường thần hồn điên đảo, đêm và ngày, đối với anh đều không có gì khác nhau.
Anh chỉ sống,


XtGem Forum catalog