
Tác giả: Cảnh Hành
Ngày cập nhật: 02:47 22/12/2015
Lượt xem: 1341278
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1278 lượt.
ng ánh mắt lại như bám riết lấy Lãnh Hoan. Xuyên qua đám đông ồn ào tấp nập, anh chỉ gửi đến cô một nụ cười nhẹ nhàng nhưng sự dịu dàng không thể nào lẫn đi đâu được trong đáy mắt chầm chậm trôi đến bên cô, hoàn toàn lấp đầy những khoảng trống mà cảm giác mất mát vừa rồi tạo nên.
Giây phút đó, không cần phải nói gì nhưng cô có thể hiểu được tâm trạng của anh.
Không biết vì sao nhưng cô tin tưởng anh hoàn toàn, vậy nên miệng cô cũng vui vẻ hé ra một nụ cười rạng rỡ chuyển lại anh.
“Lý Kiều, sinh nhật vui vẻ!”
Tiếng ly chạm vào nhau kêu leng keng, Lãnh Hoan quay đầu lại, nhìn thấy Lý Tu Nhiên đã đứng ở trước bàn của bọn họ nâng ly rượu lên với điệu bộ hết sức thoải mái.
“Cô Lãnh Hoan cũng ở đây à?”, ánh mắt anh ta thoắt chuyển sang phía Lãnh Hoan, vẻ mặt có vẻ như đã hơi say nhưng vẫn đầy u uẩn.
Lãnh Hoan ngẩn người, còn tưởng mình vừa bị hoa mắt, nhưng cô lập tức nở nụ cười nhã nhặn.
“Cô đã trông thấy bọn họ chưa?”, Lý Tu Nhiên đột ngột đưa chiếc ly chỉ về phía sau lưng cô, “Cảm giác khi cố ý công khai gợi tình trước mặt vợ anh ta như thế nào? Phải chăng làm kẻ thứ ba có thể mang lại cho cô cảm giác thành công?”.
Lãnh Hoan sững người ngước mắt lên nhìn anh ta, sắc mặt thoắt trở nên nhợt nhạt: “Tôi không hiểu anh đang nói chuyện gì”.
“Cô không hiểu?”, Lý Tu Nhiên cười nhạt một tiếng, khuôn mặt bình thường vốn điềm đạm bỗng trở nên khắc nghiệt lạ thường, “Mời cô quay lại nhìn xem, ở đằng đó có một người phụ nữ đang khóc trước mặt chồng cô ấy. Còn nguyên nhân khiến cho cô ấy đau lòng đến vậy, đúng, nguyên nhân khiến cho cô ấy đau lòng đến vậy lại chính là cô, Lãnh Hoan”.
Toàn bộ nhiệt độ trong cơ thể như đã tiêu tán đi đâu hết, Lãnh Hoan thậm chí còn cảm nhận được toàn thân mình đang lạnh dần, lạnh dần từng chút một, riêng ở nơi trái tim là đã lạnh đến mức đóng băng.
“Anh Lý”, cô cắn chặt răng, lên tiếng, “Nếu như anh không biết rõ sự thật thì xin đừng tùy tiện đánh giá bất cứ chuyện gì. Các người ghen tỵ với nhau là chuyện của các người, đừng có lôi tôi vào”.
“Sự thật?”, Lý Tu Nhiên cười rít lên, bị lời nói của Lãnh Hoan làm cho tức điên lên, một cơn cuồng nộ bắt đầu tích tụ đầy trong mắt, “Cô muốn biết sự thật nào đây? Là việc bố cô hại chết em gái của Diệp Thính Phong à? Là việc cậu ta vì muốn trả thù nên mới cố ý tiếp cận cô? Hay là tất cả những thứ mà cậu ta làm với cô chỉ là một vở kịch không hơn không kém?”.
“Tôi thực sự bái phục cô”, anh ta tiếp tục cười mỉa mai, “Dù đã bị cậu ta lừa gạt đến thất điên bát đảo, vẫn cứ sống chết đòi làm tình nhân của cậu ta, thậm chí còn lao tới Thụy Sỹ để quấy rầy bọn họ”.
“Anh Lý”, Lý Kiều đột nhiên hét lên chặn Lý Tu Nhiên lại, “Anh say rồi”.
“Tôi say rồi à?”, Lý Tu Nhiên vẫn cười, đưa ánh mắt u ám nhìn về phía hai người đang đi tới vì nghe thấy tiếng ồn ào, “Cô có thể hỏi trực tiếp cậu ta”.
Lãnh Hoan ngồi chết cứng trên ghế salon, không động đậy một chút nào, cô cảm giác thấy mùi thuốc lá thoang thoảng phía sau lưng, mùi hương quen thuộc khiến cho cô ngàn lần nhớ nhung suốt bao nhiêu ngày qua. Cô biết anh đang đứng phía sau nhìn cô, nhưng cô lại không muốn quay đầu lại, càng không dám quay đầu lại nhìn anh.
“Anh chính là Diệp Thính Phong à?”, Cố Ngôn Nặc đột nhiên lên tiếng, giơ thẳng tay chỉ vào mặt người đàn ông đứng trước mặt mình, “Anh nói xem, tất cả những gì anh ta nói có phải là sự thật không?”.
Thời gian khi đó dường như đã đông kết lại hoàn toàn. Ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên người Thính Phong, chỉ duy có Lãnh Hoan là cúi đầu, bàn tay siết chặt chiếc thìa trong vô thức.
“Anh ta nói không sai”, lời thừa nhận nghe trầm trầm nhưng giống như một trận gió lạnh thổi qua làm đông cứng trái tim từng người một.
Một sự im lặng như cái chết bao trùm, xung quanh khách khứa trong bar vẫn đang huyên náo, nhưng chỉ riêng nơi đó lại tĩnh tại như thuộc về một thế giới khác.
“Anh là đồ khốn”, Cố Ngôn Nặc là người đầu tiên tỉnh lại, cầm lấy ly rượu để trên bàn định hắt thẳng vào mặt Thính Phong, song đã bị Chương Trình giữ chặt tay lại, đành vừa giằng co vừa hét toáng lên: “Anh coi Lãnh Hoan là cái gì chứ? Công cụ để trả thù, hay là con rối trong trò chơi?”.
Những lời nói tưởng như có vẻ đầy quan tâm đó rõ ràng muốn lấy lại chút công bằng cho Lãnh Hoan, song hóa ra lại một lần nữa nhắc những người trong cuộc nhớ lại tình cảnh khốn khổ của mình, nên cuối cùng đã trở thành một sự quan tâm tàn nhẫn.
“Cách!”
Một âm thanh khô khốc vang lên khiến tất cả mọi người đều chú ý.
Chiếc thìa trong tay Lãnh Hoan mới đó đã bị bẻ thành hai đoạn.
Rõ ràng đã biết sự thực này từ trước, nhưng khi tận tai nghe chính anh thừa nhận, cô mới phát hiện ra mình không thể nào chịu nổi.
Lãnh Hoan siết chặt hai bàn tay, gần như phải dốc hết sức lực toàn thân mới giữ được cho mình không run lên, mới miễn cưỡng nở được một nụ cười.
“Xin lỗi, Ngôn Nặc”, cô nhìn sang bạn, khẽ cười, “Tớ đã nói dối cậu, tớ đi Thụy Sỹ không phải là vì chương trình nghiên cứu sinh nào hết”.
“Đó không phải là điểm quan trọng”, Cố Ngôn Nặ