
Tác giả: Cảnh Hành
Ngày cập nhật: 02:47 22/12/2015
Lượt xem: 1341275
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1275 lượt.
c cắt lời cô, chưa hết cơn giận dữ.
“Tớ không quan tâm”, giọng nói khẽ khàng và bình thản nhưng lại làm chấn động tất cả những người có mặt khi đó.
Lãnh Hoan bình tĩnh nhìn hai đoạn chiếc thìa nhựa bị bẻ gãy trong tay mình, sau đó nhẹ nhàng đặt nó lên trên bàn.
Cô cần phải cố gắng, cố gắng để không quan tâm đến những điều khủng khiếp kia, đến sự phẫn nộ, đến sự thương hại, đến những ánh mắt đang soi thấu mình. Cô phải hết sức cẩn trọng, cẩn trọng từng tí một để ứng phó với cơn cuồng phong đang nổ ra trước mắt, mặc dù trái tim cô khi đó đã đau tới mức ứa máu ra.
Là do cô chọn yêu anh, là do chính cô đã cố giữ lấy niềm hạnh phúc giống hệt như một ốc đảo ảo ảnh trên sa mạc đó. Thế nên cho dù tất cả có sụp đổ đến nơi, cô cũng phải cắn răng để đứng vững đến phút cuối cùng.
Diệp Thính Phong trầm lặng đứng một bên, ánh mắt sâu hút nhìn như xoáy vào người con gái đang ngồi ngay trước mắt.
Sự bình tĩnh của cô khiến anh hoảng sợ, một thứ cảm giác bất an hiếm thấy cứ len lỏi đến từng ngóc ngách trên cơ thể anh, khiến việc hít thở bình thường cũng trở nên hết sức khó khăn.
Người có tư cách nhất để trách anh ở đây chỉ có cô, thế nhưng cô lại không hề nói một lời, không hỏi lấy một lời.
Cô chỉ nói cô không quan tâm.
Có thực là không quan tâm không?
Từ trước đến nay, anh đều có thể đoán được tâm sự của cô, ở trước mặt anh, những sự hỷ nộ ái ố của cô đều không thể nào che giấu được.
Thế nhưng biểu hiện của cô khi biết được sự thật đó lại quá mức bình thản, bình thản tới nỗi khiến anh hoảng sợ.
Cơn giận dữ của Lý Tu Nhiên là điều mà anh và Liễu Nhược Y đã dự liệu được, nhưng không thể ngờ rằng cô lại trở thành đối tượng để trút hận của anh ta. Cứ cho là đến cuối cùng cô cũng sẽ biết tất cả mọi chuyện, nhưng thà rằng anh là người nói với cô những điều đó, còn hơn để cô bị phơi bày một cách khổ sở như thế này trước mắt tất cả mọi người.
Bao nhiêu ngày qua luẩn quẩn trong tình yêu và thù hận, lòng hận thù ban đầu trong anh cũng đã gần như biến mất. Nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ của cô, trái tim anh cũng như bay bổng, nhìn thấy cô đau buồn rơi nước mắt, ngực anh cũng như co thắt lại. Không biết từ bao giờ anh đã hốt hoảng nhận ra người con gái yếu đuối dịu dàng đó đã khắc vào trái tim anh một dấu vết cực kỳ đậm sâu, dù thế nào cũng không sao xóa nổi. Vậy nên anh đã tự nói với mình, hãy để cho cả hai có thêm thời gian, cho đến khi anh cuối cùng cũng có thể hoàn toàn quên đi tất cả những hận thù trong lòng, anh sẽ đem đến cho cô một sự khởi đầu hoàn toàn mới.
Chỉ có điều bánh xe số phận luôn luôn không đi theo đúng con đường mà ta những tưởng.
“Xin lỗi”, Lãnh Hoan từ từ đứng dậy, “Xin hãy nhường bước cho tôi đi trước”.
Gần như ngay lúc đó, Diệp Thính Phong cũng đi theo sát phía sau cô.
Liễu Nhược Y hơi do dự định dợm bước theo, nhưng Thính Phong đã quay người lại ngăn hành động đó bằng một giọng nói lạnh lùng và khắc nghiệt chưa từng thấy, “Đi lo chuyện người đàn ông của cô đi, đừng làm phiền chúng tôi nữa”.
Trong hành lang được ốp kính sáng rực đủ sắc màu, có người đang thì thầm to nhỏ với nhau, có người uống rượu trong niềm khoan khoái, có người ôm nhau hôn thắm thiết, chỉ có Lãnh Hoan bước đi về phía trước không nhanh không chậm, dường như không nghe, không thấy bất cứ thứ gì.
Diệp Thính Phong nhìn theo cô, rõ ràng chỉ cách nhau có vài bước chân, nhưng anh lại cảm thấy giữa hai người là cả ngàn trùng núi sông cách trở.
Anh biết rõ lần này vết thương anh gây ra cho cô quá nặng nề, nặng tới mức anh lần đầu tiên mất hết sự tự tin, không biết mình còn có thể hàn gắn lại được trái tim đã bị vỡ vụn đó hay không nữa.
“Hoan!”
Phút giây chuẩn bị bước ra khỏi cửa, anh đưa tay ra định giữ lấy cánh tay cô, nhưng cô đã né người tránh đi, cứ như thể vì quá kinh sợ nên cố tình tránh né sự đụng chạm của anh vậy.
“Có chuyện gì?”, cô hỏi khẽ, mắt vẫn không nhìn vào anh mà mê mải đi tận nơi nào đó tít đằng xa.
“Anh có thể nói chuyện với em một chút được không?”, thái độ xa cách của cô, ánh mắt đã mất đi tâm điểm của cô khiến cho lòng anh như bị từng mũi kim đâm vào đau nhói.
“Em thấy hơi mệt, để lần sau có được không?”, cô cúi đầu, giọng nói run rẩy hệt như một chếc lá vàng bay theo gió.
Lúc này lòng cô đã quá bấn loạn, cũng đang đau đớn, cô chỉ muốn tìm một góc nào đó không có người để giấu mình vào, đứng đây đối diện với anh, mỗi hơi thở đối với cô cũng quá vất vả.
Thính Phong nhìn cô, cất giọng một cách khó khăn: “Em có còn nhớ lần đó em từng nói, nếu như chúng ta cùng bước vào nhà thờ, linh mục hỏi anh những câu hỏi đó, anh sẽ chọn cách im lặng. Nếu như bây giờ anh nói với em rằng, câu trả lời của anh sẽ là ‘Con đồng ý’ thì sao?”.
Bị Thương
Cô nhắm nghiền mắt, những dòng lệ trào ra rồi từ từ lăn trên hai gò má.
“Thôi đi”, cô lên tiếng, giọng nói tắc nghẹn chứa đựng đầy đau đớn, “Đừng nhắc lại những câu nói nực cười đó của em nữa”.
Sự yếu đuối và chán nản trong giọng điệu của