
Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015
Lượt xem: 134952
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/952 lượt.
!”
Nhiễm Phi Trạch thấy kỳ lạ, đứng đó nhìn thứ trong tay mình, mặt đầy vẻ nghi hoặc.
“Tráng sĩ có bàn chải đánh răng sao?”
“Ai chẳng dung bàn chải để cọ răng, cô nương không thế sao?”
Tô Tiểu Bồi há miệng, ngẩn ra hồi lâu, hơi lẫn lộn “bàn chải” với “bắt đầu”, lại thấy có thể là “răng cùn” * , sau đó nhỏ giọng nói “Ta cũng muốn đánh răng”.
Nhiễm Phi Trạch bình thản cầm lấy bàn chải và thuốc đánh răng của mình rồi lạnh nhạt nói “Cái này không tiện để cô nương dung.”
Tô Tiểu Bồi đương nhiên không nghĩ đến chuyện dùng bàn chải của anh ta, chỉ có điều cô ngạc nhiên người của thế giới này lại biết đến chuyện đánh răng, lại cảm thấy mình không đánh răng thật sự vô cùng khó chịu. Dường như Nhiễm Phi Trạch không có ý định giúp cô giải quyết vấn đề này , cô cũng không tiện nhắc lại thêm lần nữa.
Sau đó không nhịn được nữa, cô hỏi “Bàn chải này cũng phải dùng tiền mua sao?”
“Đương nhiên”
“Thế còn, thuốc để đánh răng thì sao?”
“Thuốc đánh răng đương nhiên cũng cần dùng tiền rồi.”
Được rồi, Tô Tiểu Bồi ngậm miệng. Cô không có tiền, một đồng cũng không có nên không có tư cách đánh răng. Cô dùng lưỡi chà chà lên răng, lòng hết sức phiền muộn.
Nhiễm Phí Trạch thu gọn đồ đạc rồi ra ngoài “Cô nương nghỉ ngơi đi, ta ở ngay ngoài cửa thôi.”
Anh ta định đêm nay ngủ ngoài kia à?
Tô Tiểu Bồi tuy rằng đang chả vui vẻ gì, nhưng vẫn còn xem như có lương tâm.
“Tráng sĩ, căn phòng này ở hai người vẫn được” Trải vải nằm đất cũng còn tốt hơn hong gió phơi sương ngoài kia”
Nhiễm Phi Trạch nghĩ ngợi, ở lại.
Anh ta để cái túi ngăn cách giữa hai người, trải một tấm vải xuống đất rồi để nguyên cả quần áo nằm lên. Tô Tiểu Bồi nằm trên giường, đắp cái chăn Nhiễm Phi Trạch mượn từ ông chủ Tống, mắt mở trừng trừng.
Muốn xoay người chân lại đau. Không đánh răng, người thấy khó chịu. Những ngày sau không biết phải làm sao đây, áp lực lớn quá. Tô Tiểu Bồi không thấy buồn ngủ, nhịn không nổi thở dài.
“Cô nương”, Nhiễm Phi Trạch đột nhiên nói: “Cách trấn này không xa có một ngôi miếu, nhiều năm trước ta đã từng đi qua, thấy cũng không tồi. Ở nơi đó từ bi lấy việc thiện làm gốc, chắc cũng sẽ không lừa gạt người. Đợi khi chân cô nương khỏi rồi ta sẽ đưa cô nương đến đó.
Tô Tiểu Bồi cười khổ, kỳ quái thay cô bị đưa đến cái thế giới này, để rồi cuối cùng đi làm ni cô sao?
“Tráng sĩ định đi đâu?”
“Khắp bốn phương”
“Để làm gì?”
“Muốn tìm một người.”
Tô Tiểu Bồi giật mình “Tìm người à? Tìm ai?”
“Tìm một người có tư chất, thu nhận làm đồ đệ.”
Đi khắp bốn phương nhận đồ đệ. Nghe qua thật là một mục tiêu vừa khổ vừa thảm. Tô Tiểu Bồi thở dài.
“Cô nương, thứ lỗi cho ta là kẻ lòng dạ sắt đá, ta cũng chỉ là kẻ nam tử thô lỗ, thực sự không tiện đưa cô nương đi khắp bốn phương. Trong miếu thanh sạch, con người lương thiện, cô nương hẳn có thể yên ổn an thân.”
Tô Tiểu Bồi cắn cắn môi, quyết định lại mặt dầy một phen, nói “Tráng sĩ, ngày mai phiền huynh mệt nhọc đi nghe chuyện về tên cướp năm lạng hai kia, có khi ta sẽ có vận may bắt được hắn. Ta không có một xu dính túi, cho dù đi vào miếu nhỡ như có chuyện gì thì khó mà giải quyết được, sẽ chẳng có đường lùi. Nếu như có chút tiền phòng thân thì cũng sẽ an tâm hơn, huynh nói có đúng không.”
Nhiễm Phi Trạch không có ý kiến rằng trộm là do chàng ta bắt, ngân lượng này có liên quan gì đến cô? Chàng nghĩ ngợi một hồi, đồng ý.
Tô Tiểu Bồi nghe thấy âm thanh đồng ý ấy thì hơi nhẹ lòng đi một chút. Cuối cùng không cố chống mắt lên được nữa, ngủ luôn
Sớm ngày hôm sau, cô bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh. Lắng tai nghe, là tiếng Nhiễm Phi Trạch đang làm việc. Cô bò dậy, hai chân còn đau hơn so với hôm qua, nhưng vẫn động đậy được. Cô cong lưng uốn gối như một bà già cố gắng bước đi.
Mở cửa ra xem, Nhiễm Phi Trạch đã sắp xếp xong lều củi, củi cũng đã được chẻ xong, sắp xếp ngay ngắn gọn gang. Cô nghe thấy tiếng anh ta nói với ông chủ Tống là nước đã đổ đầy lu rồi, vườn và bên ngoài cửa hang cũng đã dọn dẹp sạch sẽ. Tô Tiểu Bồi hít vào, anh chàng tráng sĩ này cũng thật hiền tuệ.
Tô Tiểu Bồi rửa mặt xong, anh ta cầm đến một khúc cây mềm đã đẽo gọt. Tô Tiểu Bồi nhìn mà không hiểu gì, anh ta nói “Bàn chải thì không cần dùng tiền mua, cành liễu dùng thay cũng tạm được.”
“A”
“Những gia đình không có tiền đều dùng cành liễu để làm sạch răng miệng”
Tô Tiểu Bồi nhìn cành cây mềm mỏng, nghĩ không ra làm sao đem nó đi đánh răng được.
“Sao vậy?” Nhiễm Phi Trạch hỏi.
“Không biết dùng” Cô thật thà đáp.
Nhiễm Phi Trạch nhìn cô với biểu càm hoài nghi không biết cô từ bé đến lớn có đánh răng bao giờ không khiến cho cô cực kỳ không thoải mái. Nhiễm Phi Trạch bẻ cọng cây làm hai, một nửa đưa cho cô, một nửa cầm trên tay, làm mẫu cho cô xem phải cắn dập cành cây, nhìn cũng có vẻ giống như bàn chải, sau đó lại lấy thuốc, ý rằng cứ thế mà dung cành cây đánh răng.
Tô Tiểu Bồi rất nghi ngờ nhìn kem đánh răng thời cổ đại, cẩn thận ngửi ngửi, không thấy có mùi gì kỳ lạ,nhìn thì thấy có những thứ giống như vị thuốc bắc nên yên t