Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bò Lên Giường Em Gái

Bò Lên Giường Em Gái

Tác giả: Ly_Thanh_Duong

Ngày cập nhật: 00:02 16/12/2015

Lượt xem: 1341083

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1083 lượt.

ơng tím bầm, lòng chợt khó chịu, tôi đưa tay vào cặp lấy ra một vật. Sau một hồi chú tâm soi xét nó, chị đột nhiên bật cười hô hố.

“Con trai mà lại đem băng cá nhân bên người, đúng là cái loại…”

“Làm sao? Không cần thì thôi!”

Tôi thường xuyên bị thương nên lúc nào trong cặp cũng dự trữ mấy đồ y tế tiện dụng, đằng này chả được lời cám ơn chị ta còn quay ra xoáy đểu mình, đời xưa có câu “làm phúc phải tội” quả đúng 100%. Tôi còn chưa kịp cất đồ, chị ta vội vã ngăn chặn, bĩu môi.

“Mới thế đã dỗi, làm gì mà gớm vậy!”

“Đồ điên!” Lúc đấy chị ta đang loay hoay với cái băng cá nhân bé xíu lên chả bỏ câu nói của tôi vô đầu, được lát sau nghe thấy tiếng than vãn bên tai.

“Không có gương soi bằng cách nào? Chú định đánh đố chị đấy hả?”

“Dùng hay đáp đi là quyền của chị!”

“Làm phúc phải làm đến cùng, tiễn phật tiễn đến tây thiên chứ!”

Chị ta lảm nhảm điếc tai, tôi nhận lại tấm băng cẩn thận dán lên. Vết dài vệt ngắn, chủ yếu là do cào cấu, căn bản một cái không thể che hết. Tôi bóc sạch số băng còn lại, xong việc mặt chị ta chi chít những băng là băng, trông rất nực cười.

“Ngậm miệng! Ai cho cười mà cười!” Hai tay chống nạnh, nhe răng trợn mắt rống to đúng tiêu chuẩn mấy mụ đàn bà đanh đá. Tôi đưa ra kết luận.

“Chằn Tinh!”

Chị ra vẻ không vui, lắc lắc đầu. “Không phải chằn tinh, mà là hồ ly tinh!”

Tôi ngưng mắt ngó chị ta một lượt, khẳng khái phủ định: “Tôi chưa từng thấy con hồ ly tinh nào xấu như chị!”

"Chị có thể thôi tâng bốc bản thân đi được không?" Bất ngờ chị ta sáp tới, tôi nhanh chóng bắt kịp lấy bàn tay gồm năm móng đỏ chót trảo lên đầu mình. "Hóm thế! Ngoan! Cho chị sờ đầu cái nào!"

"Bệnh!"

“Người khoẻ mạnh ngon nghẻ thế vầy... Mày đoán chị giá bao nhiêu?” Bất thình chị đưa ra câu này, tôi nhất thời tung trả luôn đáp án.

“Không đáng một xu!”

“Mở to mắt nhìn kỹ lại đi! Một xu mà lắm đứa nhăm nhe huỷ dung chị lắm đấy!”

Chị cứ làm như việc mình quyến rũ đàn ông là hay ho lắm, vênh váo vỗ ngực, nhưng chưa đầy năm giây sau vẻ tự mãn giảm bớt còn phân nửa, chị ta cúi đầu, mái tóc vàng loà xoà che kín một bên mặt tựa hồ ẩn giấu cả tâm tư con người.

“Đĩ thì sao chứ! Làm nghề nào cũng có cái giá của nó hết!”

Chẳng rõ chị ta đang nói với tôi hoặc tự nói với chính mình, khi còn đang bận bịu phân tích, chị đã ngẩng đầu cười, sau lớp phấn son dày cộp thoáng lộ ra một chút bi ai.

“Cậu ghét đĩ không?”

“Mẹ kế hiện giờ của tôi là một con đĩ, chị xem tôi có nên hận bà ta không?” Đúng thật là tôi có ác cảm với từ “đĩ”, nhưng cảm giác này không tồn tại trên người chị ta, phải chăng tận lúc đó tôi chưa từng gặp một con điếm nào dám dũng cảm nhận mình là điếm hay chăng?

“Tôi kể cho cậu một câu truyện…” Biết tôi chuẩn bị phản đối, chị ta liền cướp lời.

“Muốn nghe cũng được, không muốn nghe cũng bắt buộc phải nghe. Ngày xửa ngày xưa ở một khu rừng nọ, có một cô bé mồ côi cả cha lẫn mẹ, một hôm có một người đàn ông tốt bụng hỏi cô rằng “bằng lòng đi theo ta không?” Cô bé luôn ấp ủ hy vọng thoát khỏi chốn rừng sâu hiu quạnh, nay lại có người muốn đưa cô ra ngoài, cô vui sướng tột độ, ngoan ngoãn nhận lời. Ai ngờ người đàn ông cô vẫn gọi là cha ấy lại là một tên buôn người chính thống, ông ta bán cô lấy tiền ăn chơi. Cô gái nhỏ sống trong đau khổ, chịu đựng sự dày vò cả thể xác lẫn tinh thần. Vào một ngày kia sau nhiều lần suy nghĩ, cô quyết đinh tự kết liễu cuộc sống mười chín năm ngắn ngủi của mình… Lại nói về người đàn ông nọ, khi đã tiêu sạch tiền mới nhận ra bên mình thiếu đi một tiếng gọi ‘cha’, một cô bé ngày ngày quấn quýt nói cười với ông ta… Người đàn ông hối hận trở về chốn xưa nhưng thứ ông thấy chỉ là một ngôi mộ trơ trụi, trên đó có nở ra một cây hoa màu đỏ rực…”

“Các em chú ý! Sau đây là danh sách học sinh yếu em trong tuần!”

Tiếng loa từ phía trường cao trung vang vọng, phá vỡ một góc nhỏ yên tĩnh giữa tôi và chị, hàng loạt những cái tên được nêu lên, trong có duy có một cái tên bị nhắc đi nhắc lại liên miên, từ việc nghỉ học đến hành xử vô lễ, chửi trên mắng dưới,…

Cách một bức tường, cô gái với mái tóc vàng khè bật cười tươi rói, lớp băng dán lộn xộn trên mặt chị làm nổi lên một vẻ nhu hoà.

“Nghe gì không? Tường Vi là tên chị đấy!”



Chương 11: Thoáng Qua



Cuộc sống là một vòng tròn rộng lớn, giây trước có thể làm bạn bè, chớp mắt sau trở mặt thành kẻ thù. Bạn bè và kẻ thù chỉ
cách nhau bằng một ranh giới hết sức mong manh, nó mỏng đến nỗi con
người ta thường lầm tưởng đã vượt qua giới hạn cho phép nhưng thực chất, họ vẫn an ổn ở bờ bên kia.


Cứ lúc rảnh rỗi tôi thường đi ra sân sau trường ngồi cùng Tường Vi, thời gian chủ yếu là hút thuốc, thi thoảng chúng tôi cũng chuyện trò đôi ba
câu. Tường Vi quen nhiều cũng yêu nhiều, bất kể già hay trẻ, tầm vóc và
địa vị, đặc điểm chung duy nhất của những mối q


XtGem Forum catalog