
Tác giả: Ly_Thanh_Duong
Ngày cập nhật: 00:02 16/12/2015
Lượt xem: 1341077
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1077 lượt.
Người đỡ lấy tôi cơ hồ chịu không được sức nặng nên cả hai cùng ngã xuống, trước khi ngất đi trên môi tôi còn đọng lại vị
mằn mặn của nước mắt.
Tỉnh dậy đập vào mắt tôi là trần nhà sơn trắng, tràn ngập cái không gian trống vắng bởi một mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt.
Sau khi được y tá trần thuật lại tôi mới biết mình vừa trải qua ca phẫu
thuật về dạ dày, tạm thời vết khâu khá tốt chỉ có điều vượt sức tưởng
tượng: người tiến hành phẫu thuật không ai khác lại chính là bố tôi.
Như một con cá sống bị đáp vào chảo dầu sôi sùng sục, vừa bật dậy hay
thay vùng bụng bị tác động mạnh quặn lên đau tức. Nằm bẹp dí lưng vào
giường, từ chối sự giúp đỡ của cô ý tá.
“Ông ta… chị không nhầm chứ?”
“Đường nhiên là…”
“Tôi là người phụ trách!”
Người đàn ông tiến vào, vẻ đĩnh đạc trên người ông ta làm tôi muốn cười một trận, mà tôi đúng đang cười.
“Bệnh viện thiếc bác sĩ rồi nên mới phiền đến phó khoa ngài ra tay?”
Bố tôi chả phản ứng, giống kiểu nghe những thứ vô bổ, chỉ phẩy tay ra
hiệu cô y tá ra ngoài, còn một mình ông ta đối diện với tôi. Điều chỉnh
lại chiếc gối vào vị trí thoải mái nhất, tôi mỉa mai.
“Lại còn sợ người khác nghe được chuyện xấu của ông chắc!”
“Mày!” Ông ta nhắm mắt kìm nén cơn giận.
“Yên phận chút đi!”
“Từ khi sinh ra ông đã ghét tôi, kém nước hận mình không thể giết chết tôi sao?”
“Mày tạm thời chưa thể chết được!”
“Sinh diệt là do tôi lựa chọn, ông không có quyền gì quyết định!”
“Tao là người đem sự sống đến cho mày! Có chết cũng phải chết trong tay tao!”
Rầm! Kết thúc cuộc cãi vã giữa tôi và bố luôn luôn bởi tiếng cánh cửa gỗ mạnh mẽ va chạm.
“Chả lẽ ngay cả cơ hội được chết tôi cũng không có sao?”
Gào lên như một thằng lên cơn dại, tôi với lấy lọ hoa đặt trên bàn quăng thẳng vào cánh cửa đã đóng chặt. Âm thanh vỡ vụn xen lẫn tiếng người hô nhỏ hoà tan vào nhau, tim tôi đập chậm một nhịp, lật nhanh người lại.
Cái người mà tôi cứ tưởng là ông bố tôi kia lại đang chết trân tại chỗ,
trên má rỉ ra một dòng máu đỏ tươi, dưới đôi hài trắng tinh là ngàn vạn
những mảnh thuỷ tinh vụn vỡ.
Bánh Bột Gạo dường như không cảm giác rằng mình bị thương, nó cúi đầu
nhặt nhạnh từng mảnh nhỏ trong suốt, dáng ngồi phảng phất nét cam chịu
của mẹ tôi.
Tay nắm chặt ga giường, gằn giọng đến không thể thấp hơn.
“Để đấy!”
Nó vẫn làm như điếc, tiếp tục công việc thu lượm.
“Dừng lại ngay!”
“Tao nói mày dừng…”
Một chân vừa chạm đất liền vô lực ngã khuỵu, chưa bao giờ tôi thấy mình vô dụng và bất lực đến mức này.
“Anh ơi!”
“Anh có sao không?” Cảm giác hụt hẫng y hệt tôi không phải vừa ngã từ
chiếc giường xuống mà là đứng từ trên cầu thang mục nát, vừa chạm vào đã bước hụt ngã ngửa. Đau đớn từ trong cốt tuỷ cùng lúc nhân lên khiến
buồng phổi bị hút cạn không khí. Hệt như bị người ta cầm con rựa rỉ sét
từ từ đâm vào bụng, từng chút một xuyên vào đến ngập cán, máu chảy đầm
đìa, chẳng chết luôn mà đợi máu cạn khô đến chết!
“Anh ơi!” Nước mắt rơi đầm đìa, tôi muốn hỏi nó “từ lúc nào mày đã không còn ngọng nữa rồi, sao tao lại không biết vậy?”
Môi cắn chặt, chặt đến đau buốt, còn đau hơn cả cơn đau dạ dày ngự trị
bao năm qua, đau hơn cả mảnh vỡ đang đâm chọc trên da thịt tôi. Bánh Bột Gạo đâu còn là con bé nói ngọng mà tôi quen, nó là đứa con gái mà bố
tôi còn coi trong hơn cả con đẻ của mình.
“Tao không phải anh mày!”
Nó ngẩn người, cúi thấp đầu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
“Em biết… em không xứng… từ nay sẽ… Không gọi nữa!”
“Biết. Thế là tốt!”
Tôi muốn đứng dậy, một bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt khuỷu tay tôi, tôi
muốn hất nó ra, chẳng hiểu sao lại lau đi vệt máu loang nổ trên mặt, nó
khẽ nhíu mày, tôi nổi quạu lên.
“Lần sau trước khi vào phòng người khác phải biết gõ cửa!”
“Em gõ rồi…”
“Lại còn cãi!”
Tôi buồn bực thở hắt.
“Biết đau chưa? Đau thì phải kêu ra chứ!”
Nó lắc đầu, đảm bảo định chối cãi, tôi chặn luôn.
“Không đau thì khóc làm gì!”
Bánh Bột Gạo ngẩng đầu, dùng ánh mắt không nên sở hữu ở một đứa trẻ nhìn tôi, môi mấp máy.
“Em sợ lắm… an..h ngã ở bếp… mặt trắng bệch… em tưởng…a… chết…”
“Mày điên rồi.”
Chỉ cách một giây trước khi tay tôi kịp chạm vào