
Tác giả: Leonardo de Bear
Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015
Lượt xem: 1341651
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1651 lượt.
giao
việc cho em cùng với một thời hạn, em hoàn thành công việc lúc nào anh
sẽ thanh toán tiền công cho em. Như vậy em có thể làm việc ngoài giờ và
tại nhà, nếu có những cuộc gặp gỡ nào tốt cho công việc sau này của em
thì anh sẽ thông báo và em hãy sắp xếp thời gian cho phù hợp và thuận
tiện.
- Anh tạo điều kiện cho em quá, đúng theo những gì đã cam kết nhỉ!
- Có chuyện gì sao?
- Anh làm thế vì anh muốn em tiếp tục ở cùng với anh ta đúng không?
- Em có thể đi, nếu em thuê được chỗ tốt hơn, thoải mái hơn với cùng số tiền đó trong 1 năm tính cả sinh hoạt phí và công việc – Minh thản nhiên.
- Thế thì khó rồi!
- Em cũng công nhận như thế rồi nhé! Điện thoại của em đây!
Nhận lại điện thoại từ tay Minh, Huyền thấy hơi bần thần. Nhìn cô bé ngồi im như vậy, Minh tò mò:
- Sao thế em?
- Không có gì đâu ạ, chẳng qua là em sống đầy đủ nhiều, chẳng thiếu thứ gì, mất điện thoại thì có cái mới, thế mà lần này được
nhận lại đồ em chợt thấy cứ bồi hồi thế nào ấy! Cảm ơn anh!
- Anh nghĩ là em nên cảm ơn Zen thôi, thằng bé mới là người yêu cầu anh trả điện thoại cho em.
- Vâng – Huyền gật đầu, rồi cô sực nhớ ra – Thôi rồi, cháo!
Cô nắm cánh tay Minh:
- Bây giờ anh ta đang ở đâu ạ?
- Sau cánh gà có một lối nhỏ, theo lối đó, rẽ tay phải, phòng 103, đấy là phòng của nó, chắc nó đang ở đấy.
Huyền vội vàng đi nhanh về phía tay anh chỉ, cô bị
người quản lý chặn lại vì là người lạ nhưng nhờ Minh giải thích nên cô
nhanh chóng qua được “cửa ải” đó.
Trước đó, tại phòng riêng, Zenka mở hộp cháo ra, lấy thìa, thử một chút, thấy cậu bartender trẻ thoáng đi qua, anh gọi:
- Duy này, anh nhờ em mang cho anh cái bát to và ít nước nóng nhé!
- Vâng, đợi em chút!
Lát sau, Zenka chỉ lấy một ít cháo, hòa thêm nước và bắt đầu ăn. Được một lúc thì Huyền chạy ào vào trong:
- Đừng có ăn! – Cô nói nhanh – Nguy hiểm lắm!
Không ngẩng lên nhìn cô, Zenka buông thõng vài câu:
- Ừ, nguy hiểm, mặn khiếp!
- Không… không chỉ có thế đâu, tôi… còn cho nhiều bột ớt và hạt tiêu lắm!
- Tôi đang nghĩ thật may là cô ngốc – Anh ta chậm rãi
nói – Cô cho nhầm bột tôm thay cho bột ớt, nhưng mà … hạt tiêu thì cô
lại cho đúng.
Zenka chỉ nói được thêm câu đó rồi anh ho sặc sụa, ho
ra cả nước mắt, Huyền vội vàng rót nước cho anh, nhưng nhận ra đó là
nước nóng, lúng túng không biết nên làm gì thì lại có tiếng gõ cửa, Duy
đứng ở đó nói với Zenka:
- Tới lúc phải ra rồi đó anh!
Huyền hốt hoảng:
- Tôi xin lỗi, anh đã đỡ chưa?
- Không sao!
- Vậy ít nhất anh nên ăn gì đó đã chứ?
- Không cần, không ăn cũng không chết!
- Nhưng anh chưa ăn được gì cả!
- Cô đi về đi!
Zenka khoác cây đàn lên vai rồi đi ra ngoài, Huyền vội
vàng đi theo. Đứng trong cánh gà, ở một vị trí có thể nói là có thể quan sát anh ta rất tốt, cô cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy một biểu hiện
rất khác của Zen. Bên cạnh cây đàn dường như anh ta trở nên dễ chịu và
dịu dàng rất nhiều, đôi mắt buồn ngủ của anh cũng trở nên có sức sống
hơn một chút dù vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng. Zenka vẫn ngồi nguyên một
chỗ trong 3 bài tiếp theo, chỉ có một lúc anh liếc nhìn Huyền trong và
giây rồi lại quay đi. Khi bài hát kết thúc, cậu tiến gần tới phía Huyền
hỏi:
- Sao cô không về đi ở đây làm gì?
- Tôi thấy không yên tâm.
- Cô không đi về bây giờ thì còn không yên tâm hơn. Về đi!
- Vậy bao giờ anh mới ăn tiếp, tôi đi mua cái khác nhé?
- Không! – Anh ta lắc đầu – Hai tiếng nữa tôi mới nghỉ.
- Vậy sau đó?
- Tôi phải chuẩn bị trang phục cho ngày mai.
- Bao nhiêu bộ thế?
- Gần 50.
Huyền nhăn mặt:
- Họ định bóc lột sức lao động à? Một mình anh làm sao làm hết được? Tôi phải đi gặp quản lý mới được.
- Này cô định gây chuyện gì ở đây thế? – Zenka nhanh chóng đuổi theo cô gái đang phăm phăm tiến về phía người quản lý.
Cô nhóc nhanh chân chạy tới trước mặt anh Thành:
- Này anh…
Câu nói chưa dứt thì Zenka đã giữ cô lại
- Đừng có mà lắm chuyện đi về đi!
- Không được – Cô giật tay anh ra – Này anh, sao anh
lại bắt anh Zenka làm việc quá tải như thế, anh không định cho anh ấy
nghỉ hay sao, đã thế còn không cho anh ấy ăn uống tử tế nữa
- Ấy, sao em nói thế - Thành nhanh chóng phản ứng lại
với đôi mắt đang nhìn anh chằm chằm – Chuyện ăn uống của cậu ấy vốn dĩ
là tự lo mà, anh đâu có can thiệp.
- Tôi thấy anh ấy phải làm việc quá sức rồi đấy, mà lại còn ăn uống không nghiêm chỉnh nữa!
- Cô thôi ngay đi, thế chứ ai phá bữa trưa của tôi?
- Thì là … tôi, nhưng mà vì thế tôi không thể để anh làm việc với cái bụng rỗng được!
- Em có mệt không Zen? Nếu mệt thì nghỉ.
- Không sao đâu ạ! Vì chuyện này em còn thấy mệt hơn! Cô mau đi về cho tôi nhờ.
<