Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!

Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!

Tác giả: Su

Ngày cập nhật: 00:00 16/12/2015

Lượt xem: 1341148

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1148 lượt.

năm có một chuyển
sang chế độ băng sơn di động hù người chết đứng, Đằng Dạ chậm rãi quay
đầu, đôi mắt đen như màn đêm mịt mùng khiến người ta dễ sai lạc nheo lại bắn về phía Giai Băng hàng ngàn tia nhìn chết chóc.

Gì chứ? Người đáng ra phải dè dặt, mất uy lúc này là Đằng Dạ mới đúng, sao bắp chân bắp tay của cô run lên kịch liệt vậy?

-Không…không có gì đâu, anh đi tắm đi!_Thính mũi ngửi thấy mùi nguy
hiểm lởn vởn quanh mình như ma ám, Giai Băng nuốt cả đống thắc mắc sắp
sửa nói toẹt ra vào bụng, thủ tiêu bảo toàn tính mạng cho mình rồi lúng
búng trèo lên giường, ngây ngốc ngồi tự kỉ. Lấy tĩnh át động.

Tuy nhiên, cây muốn lặng mà gió không chịu ngừng. Như đoán được sự
lẩn tránh của Giai Băng, Đằng Dạ gạt chuyện tắm rửa sang bên, bước chân
sải dài và nhanh tới gần cô, đáy giác mặc sẫm tối lộ rõ nét khinh
thường.

-Nhắc lại những gì vừa nói!_Anh hạ giọng ra lệnh, âm thanh nhẹ nhưng mang áp khí bức người không che giấu.

-Không…tôi không nói gì cả!_Hoảng sợ cụp mắt nhìn chân mình, Giai
Băng cắn môi, không hiểu nổi mình vừa nói gì khiến Đằng Dạ giở bộ mắt
ban chiều ra dọa trái tim yếu ớt của mình. Những lúc anh ta như thế
này…thật giống đế vương cai quản địa ngục trong truyền thuyết, người
ngợm lúc nào cũng toát lên cái mùi kẹo bạc hà của Tử Thần.

-Hạ. Giai. Băng._Thân ảnh lớn của Đằng Dạ trầm mặc một lúc rồi đổ ập
cái bóng cao ngạo lên người Giai Băng. Anh chống hai tay xuống mặt nệm,
tạo thành một nhà tù sống khóa dữ Giai Băng ở bên trong. Thở dài sượt
một cái, hệt y mệt mỏi và bất lực, đôi mắt đêm đen của anh chăm chăm
phát tia lửa điện chạm vào mắt Giai Băng cứ như muốn thuyết phục cô phải tin tưởng anh_Em chỉ là vợ của tôi, không phải là vợ của ai hết, kể
cả…Hạ Lãnh Kiên!



Chương 21: Họa Do Thân Mà Ra



-Hơ? Anh…anh đang nói gì vậy?_Sững người tiếp nhận lời tuyên bố đậm
chất uy hiếp của Đằng Dạ, trái tim Giai Băng giật mình chột dạ, đập mạnh trong từng đợt run rẩy liên hồi của cơ thể. Anh ta đang lôi Lãnh Kiên
vào cuộc? Tại sao anh ta lại nói một điều về phương diện máu mủ bên
ngoài không hề có liên quan một cách sai sót như thế? Chẳng nhẽ…anh ta
đã biết được mối quan hệ sâu kín giữa cô và anh ấy? Bằng cách nào và tại sao lại dễ dàng đến thế? Cô nhớ, để tránh mọi chuyện vỡ lẻ, trước khi
‘tống’ cho Đằng gia, cha nuôi cô đã cặn kẽ thu xếp mọi chuyện trước đây
rồi mà!_Sao…sao lại lôi anh trai tôi vào?

Nếu như vậy…kế hoạch bọn cô sắp thực hiện…sẽ làm như thế nào đây?

-Anh trai…?_Nhướn nét mày lãng tử tạo thành dáng núi đứng tựa hồ rất
kinh ngạc trước những gì Giai Băng vừa nói, Đằng Dạ nhìn chăm chăm vào
người vợ, vẫn bằng đôi mắt sâu thẳm vô đáy mang tia nhìn ma quái tựa như chứa hàng ngàn phân tử laze xuyên thấu tâm can ‘con mồi’, khóe môi cao
ngạo thốt lên những từ ngữ trầm ổn nhưng ngột ngạt, phảng phất đâu đó
mùi dấm nhè nhẹ_…Thế mà tôi quên mất anh ta là anh trai của em đấy!

-Ý…ý anh là gì?_Ép chặt tà váy trong lòng bàn tay cứng lạnh, Giai
Băng cố gắng lắm mới giữ được nguyên trạng sự bình tĩnh trên nét mặt
mình, yếu đuối áp đặt thâm tâm không được sợ hãi lẩn trốn tia xoi mói ẩn hiện trong đáy giác mạc u tối kia.

-Tôi nghĩ em thông minh đủ để hiểu ý của tôi là gì!_Một bàn tay không an phận thủ thường của Đằng Dạ rời khỏi ra đệm, lãng tử vuốt ve cánh
môi Giai Băng đang âm thầm run rẩy, nửa như muốn thăm dò biểu cảm thực
sự bị lẩn khuất dưới lớp mặt nạ mỏng manh nhưng khó bốc trần, nửa lại
như muốn mê hoặc, câu dẫn linh hồn cô tan chảy, quy phụng.

-Không…không phải anh luôn chê tôi là kẻ ngốc sao? Những lời nói thâm ý của anh…một kẻ ngốc như tôi sao hiểu được!_Lấy hai từ đã đả kích lòng tự tôn và ném cà chua vào IQ cao vút của mình áp chế lại ‘giáo huấn
ngầm nghiêm khắc’ của Đằng Dạ, Giai Băng khó khăn lắm mới cười lạnh một
tiếng cho ra hồn nhằm tô điểm cho thái độ bất mãn giả tạo của mình thêm
phần chân thực và sinh động

-Được thôi! Tôi sẽ nói thẳng cho em biết…_Quả nhiên phật ý trước phản ứng chua như chanh của Giai Băng, Đằng Dạ tinh thần đã chẳng vui vẻ gì
càng âm u hơn, thanh âm trầm thấp vì thế thêm ma quái, tù đọng một cách
rùng rợn trong tâm trí người tiếp nhận lẫn bầu không khí ngột ngạt đè
nén bao phủ khắp gian phòng cỡ lớn hiện đại, như…một đoạn nhạc trong
thước phim kinh dị_…đừng để tôi nhìn thấy những thứ không hay ho giữa em và Lãnh Kiên, nếu không tôi rất tiếc phải…nhúng tại giải quyết một số
chuyện không nên…Em hiểu lời tôi nói chứ?

-Còn…còn Đằng Hy?_Ngây ngốc phản đối khi thấy Lãnh Kiên bị đeo bảng
‘thú dữ’ trong khi Đằng Hy lại được thoải mái rong chơi ‘ngoài vòng pháp luật’, Giai Băng bình đẳng, bác ái mạnh miệng lên tiếng, không hề hay
biết chính mình đang lấy gây quất tới tấp vào người mình, hồn nhiên gánh thêm một đống phiền phức sau này.

-Cần tôi nhắc nhở em nữa?_Đằng Dạ lúc này đối với vợ cũng như với kẻ
thù, đến lúc cần ra đòn trí mạng sẽ đem tặng cho họ một nụ cười nhếch
môi tà mị có sức sát thương nặng