
Tác giả: Su
Ngày cập nhật: 00:00 16/12/2015
Lượt xem: 1341142
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1142 lượt.
hẩu,
đôi đồng tự đen rời xa đống giấy tờ nhàm chán, tựa như đồng tử dã thú,
sáng rực nhìn chằm chằm sinh vật đang phát ra âm thanh là cô.
-…ờ!_Lòng Giai Băng giờ ngập tràn vô vàn hối hận.
-Tốt! Em biết một người vợ cần làm gì để chuộc lại lỗi lầm chứ?_Đằng
Dạ tinh tế đặt vấn đề, khoé môi dường như đang vẽ 1 đường cong mê hoặc.
-Không!_Lắc đầu kịch liệt rũ bỏ đi những ý nghĩ không hề trong sáng
đang lởn vởn trong đầu, Giai Băng thận trọng hồi đáp, cầu trời khấn phật cho đầu óc Đằng Dạ không đen tối được như cô.
-Tốt, vậy thì chắc sẽ không phản đối nhỉ?_Thuận tay đặt gọn giấy tờ lên chiếc bàn gỗ bên cạnh, Đằng Dạ lấy tay vỗ vỗ lên phần đệm
trống vắng bên cạnh mình_Lại đây!
-Làm gì?_Trái với mệnh lệnh của Đằng Dạ, thân thể Giai Băng lại chuyển hẳn sang chế độ ‘chuồn’.
-Lại đây rồi biết!_Lời nói Đằng Dạ có điểm mất kiên nhẫn.
Đăm chiêu suy nghĩ một lúc, Giai Băng mang tâm lí đề cao cảnh
giác tiến lại gần Đằng Dạ, thượng toạ xuống vùng ‘nguy hiểm’.
Chỉ chờ có thế, Đằng Dạ trở mạnh, chồm người phủ lên tấm
thân nhỏ nhắn không thoát kịp của Giai Băng, ép cô ko còn đường lui mà dính chặt người lên đầu giường như con tem đặc keo.
-Này…quân tử động khẩu không động thủ!_Nở nụ cười méo mó như mấy anh
bán cá câu khách ngoài chợ, Giai Băng phun đại câu châm ngôn của mấy
đại hiệp sợ sống nhục hơn chết vinh trên giang hồ cản bước quân
địch. Không được, cô còn trẻ, thanh xuân không thể bị chôn vùi trong cái bụng bầu được.
-Quân tử động thủ mới là quân tử khôn!_Đằng Dạ lạnh mặt nói lái vô
cùng khéo, đôi môi phong tình quyến rũ lả lướt trên gò má, ‘chảy’ xuống
quanh lan nhanh quanh vùng tai của Giai Băng, mơn trớn khiến các cơ quan xúc cảm trong người cô ‘rơi tõm’ vào trạng thái ngượng ngập không che
giấu, đỏ bừng lên gay gắt.
-Đằng Dạ…_”Không được, mình phải làm gì đó ngăn chặn việc này!”_…tôi…
-Tôi cho em thời hạn 3 ngày…_Phả giọng nói trầm mê hoặc lạnh lẽo lên
vùng tai của Giai Băng, khóe môi Đằng Dạ cong nhẹ, chứ như đang chế nhạo bộ dạng nhát gan của cô lúc này hoặc cũng có thể…là thích thú. Nhưng
cho xin đi…thứ làm Đằng Dạ thích thú…luôn có một tiêu chuẩn nhất định…
-Làm…làm gì…?_Cố gắng đè nén cảm xúc thái quá trong mình, Giai Băng
thận trọng hỏi, thực sự muốn nhảy phọt xuống giường chạy trốn ngay lập
tức nhưng vô phương, sức mạnh của cô hoàn toàn bị đối phương phủ khuyết. Xem ra…cô cần phải gia nhập các môn phái khác tinh bổ sức mạnh và võ
thuật mới được.
-Em nghĩ tôi sẽ làm gì?_Sau khi trêu hoa ghẹo nguyệt vành tai nhạy
cảm của Giai Băng xong, Đằng Dạ nhanh chóng tấn công về phía boss-tức
mặt cô lúc này, nụ cười trên môi như vừa được bàn tay nghệ nhân tạc lại
một cách hoàn mĩ càng thêm khoét sâu, lộng lẫy đến đáng sợ.
-Liệu tôi đoán đúng anh có lật lọng làm khác đi không chứ? Vì thế, tôi sẽ không đoán gì cả!_Không còn sợ hãi nhiều như lúc
trước, Giai Băng bình tĩnh trả treo.
-Xem ra lời đồn không phải là sự thổi phòng!_Đằng Dạ bâng
quơ nhận xét rồi nghiêm nghị kết thúc đối thoại_Cho em 3 ngày
suy nghĩ viết bản kiểm điểm nộp tôi, không được chậm trễ!
-Gì? Bản…bản kiểm điểm?_Há hốc mồm nhìn Đằng Dạ ngả
người nằm xuống giường, an nhàn nhắm mắt dưỡng thần, Giai Băng
bật lên một nụ cười ‘không thể tin được’_Bản kiểm điểm? Anh
đúng là trẻ con, Đằng Dạ!
***
Sau bao nhiêu ngày cắm chân ở bệnh viện đến chán, Giai Băng dù
không phải là học sinh siêng năng chăm chỉ, cũng hăng hái đến
trường.
Vừa đặt cặp xuống ghế, Giai Nhân Kỳ đã cặm cụi chúi mũi
vào tờ giấy phẳng lì thơm mùi cỏ mình vừa xé ra từ quyển vở nháp trước mặt, ngây ngốc vô hồn ngắm nhìn nó một hồi lâu
rồi thở dài sượt, tay hí hoáy vẽ bậy một ‘bức tranh thuộc
trường phái trừu tượng’.
Đúng lúc Giai Băng đang rơi sâu vào đáy cùng của sự tự kỉ,
một cái bóng đen xuất hiện che đi phần ánh sáng phía trước cô.
-Cuối cùng ngươi cũng chịu xuất đầu lộ diện. Đang làm gì
thế?_Diệp Mi khinh khỉnh nhìn Giai Băng hành hạ tờ giấy vô tội, lạnh nhạt hỏi, lòng không khỏi thừa nhận tình độ vẽ vời của bạn mình ngày càng sa sút nghiêm trọng.
-Viết bản kiểm điểm!_Ngẩng mặt xác nhận dung mạo của kẻ
vừa quan tâm hỏi thăm, Giai Băng theo lệ nợ nụ cười ngọt thay cho lời chào rồi nhàm chán đáp, tiện tay vò ‘tuyệt tác’ có thể
diệt hàng ngàn virut chết vì nổ mắt của mình lại, cho vào
cặp về nhà thiêu hủy.
-Viết cái bản kiểm điểm ông chồng ngươi giao phó á hả?_Vì
đêm khuya 12 giờ hôm qua, có kẻ nào đó chán sống phá mộng xinh
đẹp của cô kể khổ nên mọi chuyện xoay quanh bản kiểm điểm vàng ngọc kia Diệp Mi khá rõ. Cô nàng coi thường hừ lạnh một
cái_Giai Nhân Kỳ! Ngươi đúng là rảnh quá nhỉ?
-Thì ta đang rất rảnh đây!_Vừa nói vừa ‘thảm sát’ tờ giấy
tiếp theo, Giai Băng nắn nót tô tô vẽ vẽ dòng ‘CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM’.
-Rảnh thì sao không ôn thi đi! Còn gần 1tháng nữa thi đại học rồi!
Chữ ‘NAM’ đang viết dở chưa kịp hoàn thành chữ ‘M’ thì ngòi
bút trên t