
Tác giả: Hồng Cửu
Ngày cập nhật: 23:59 15/12/2015
Lượt xem: 1341093
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1093 lượt.
đem lương tâm của thầy tôi ăn triệt để đến vậy sao?
Ai da, tôi vốn không muốn cùng tình nhân cũ trong đoạn tình duyên cũ kia có bất
cứ dính dáng gì, kết quả số phận luôn luôn đem đến cho tôi chuyện để dây dưa
không rõ rồi.
Tôi nhất định phải bảo vệ cho trái tim của chính mình!
Rõ ràng muốn rời xa...
Rõ ràng có né tránh cũng không được...
Số phận luôn đẩy tôi về phía anh...
Màn đêm cô quạnh...
Ngay cả tôi cũng không hiểu rõ...
Trái tim nằm trong ngực trái này...
Luôn luôn không nghe lời, có chút nhớ đến anh.
Tôi cho tới bây giờ cũng
không biết năng lực thi hành của thầy có thể mạnh đến trình độ làm cho người
khác muốn khóc.
Buổi sáng vừa mới nhận điện thoại của Điền Nga, buổi chiều thầy lại tựa như đòi
mạng mạnh mẽ bức bách tôi đến Vĩ Sĩ thăm dò đường đi. Cánh tay nhỏ nhắn của tôi
không lay chuyển được cái đùi tráng kiện của thầy, cuối cùng cho dù tâm không
cam tình không muốn cũng chỉ có thể tràn đầy đau khổ bất đắc dĩ lên đường.
Nhưng, trời ạ, tôi còn chưa chuẩn bị tốt đâu, nếu đột nhiên chạm mặt với Đỗ
Thăng, tôi cũng không biết tôi có thể làm như không có việc gì mà khẽ mỉm cười
dứt khoát không lay động hay không.
Đến Vĩ Sĩ, tôi không thể không cảm thán một chút vì công ty xác thực đủ trâu
bò!
Hoành tráng!
Đây là cảm giác đầu tiên của tôi khi bước vào Vĩ Sĩ. Đỗ Thăng bất quá chưa tới
ba mươi tuổi, lại có thể kinh doanh công ty có kích thước khổng lồ đến như vậy,
thực làm cho người ta không thán phục không được.
Trong nháy mắt tôi thậm chí có cảm giác thế này: Người trâu bò cao cao tại
thượng cấp đại tiên này, người khom lưng với anh ta nhiều như vậy, nhưng anh ta
lại từng có tình duyên ngắn ngủi với tôi đây!
Sau khi cái ý nghĩ này lóe lên trong đầuập tức xấu hổ vô cùng. Tôi làm sao có
thể có ý nghĩ đáng bị coi thường như vậy!
Ông xã Điền Nga tên Quan Dĩ Hào, thì ra là giám đốc hạng mục Vĩ Sĩ, hiện tại đã
được lên làm tổng giám hạng mục của Vĩ Sĩ. Tôi nói rõ với tiểu thư xinh đẹp ở
quầy phục vụ, tiểu thư xinh đẹp lễ phép nói cho tôi biết:
“Quan tổng giám đã dặn nếu như có người đến tìm ngài ấy, mời trực tiếp đến
phòng làm việc. Phòng làm việc của Quan tổng ở số 903 lầu 9, tiểu thư đi bất kỳ
thang máy nào ngoại trừ cái số 1 ở ngoài đó là có thể đến.”
Tôi tò mò thuận miệng hỏi một câu: “Thang máy số 1 không đến lầu 9 sao?”
Tiểu thư xinh đẹp cười trả lời: “Là thế này, tiểu thư, thang máy số 1 là thang
máy chuyên dụng của tổng tài chúng ta.”
Tôi “ừ” một tiếng nói câu cám ơn, sau đó quyết đoán tiêu sái đến thang máy số 6
cách xa số 1 nhất thẳng lên lầu 9.
Tôi chợt nghĩ chỉ cần tôi cách thang máy số 1 càng xa thì tỷ lệ nhìn thấy Đỗ
Thăng lại càng nhỏ. Nhưng ông trời luôn không thể làm cho tôi sống yên ổn qua
ngày.
Khi tôi đi thang máy số 6 dừng lại ở lầu 9, khi cửa thang máy chậm rãi mở ra,
trong thang máy, tôi đang muốn cất bước đi ra ngoài; ngoài thang máy là năm sáu
người tinh anh âu phục giày da đang đi ngang qua thang máy, dẫn đầu, không phải
Đỗ Thăng là ai!
Ánh mắt của chúng tôi lại gặp nhau, sau đó, cả hai đều mặt không chút thay đổi
thu hồi ánh mắt. Anh ta mang theo mọi người tiếp tục đi về phía trước; tôi mặt
nở nụ cười thong dong bước ra thang máy.
Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt sau Kim Huy.
Khoảng cách lần trước gặp mặt đã cách xa hơn ba tháng.
Ba tháng trước, chúng tôi tựa hồ đã thành công trở về người xa lạ.
Giống như hai người xa lạ gặp mặt.
Tôi nói với chính mình, như vậy, tốt lắm.
Vào văn phòng Quan Dĩ Hào rồi, tôi có quy củ chào một cái, sau đó cực ngoan kêu
một tiếng: “Xin chào Tổng Giám Quan!”
Quan Dĩ Hào “a” một cái cười ra tiếng nói: “Nhậm Phẩm, sao em khách khí như
vậy, lúc anh và Tiểu Nga kết hôn chẳng phải chúng ta từng gặp sao, nhưng mà lúc
ấy nhiều người cũng không tiếp đón tốt bạn học các em, nhưng em cũng không nên
khách khí với anh như vậy, gọi anh là anh Quan được rồi.”
Tôi cũng cười ha ha theo, nghe lời kêu một tiếng “Anh Quan”.
Quan Dĩ Hào mỉm cười hài lòng, sau đó nói với tôi: “Tiểu Nga có nói với anh
chuyện hạng mục của em, nhưng mà nói không nhiều lắm, bây giờ em nói tỉ mỉ cho
anh một chút, để anh xem có thể giúp gì cho em.”
Tôi nói: “Anh Quan, là thế này, học viện bọn em và học viện Đại Hải Dương liên
kết lập ra một hạng mục, muốn mở thêm một chương trình phần mềm máy tính nhằm
sử dụng làm phương tiện để nuôi trồng, giám sát và khống chế sinh vật biển.
Phía bên Hải Dương đã đem tất cả những số liệu cần thiết qua rồi, bây giờ chỉ
chờ bọn em lập ra phần mềm nữa thôi.
Kỳ thật bây giờ hệ thống phần mềm ứng dụng để nuôi trồng sinh vật biển ở trong
nước rất ít, nếu như hạng mục này thành công, nhất định sẽ có hiệu quả và lợi
ích kinh tế cùng với triển vọng phát triển rất tốt.