
Tác giả: Hồng Cửu
Ngày cập nhật: 23:59 15/12/2015
Lượt xem: 1341094
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1094 lượt.
Nhưng mà phải nói thật, việc vận hành và kiểm tra hạng mục này thực sự tương
đối khó khăn, chỉ dựa vào trường của bọn em sợ rằng hoàn thành không được, nên
mới muốn hợp tác với Vĩ Sĩ. Nhưng mà Vĩ Sĩ của các anh là một công ty lớn đến
như vậy, mỗi ngày đều thực hiện nhiều hạng mục lớn, chỉ sợ các anh đối với hạng
mục này không có hứng thú, mà công ty khác thì thầy của em lại sợ danh tiếng không
vang dội, tương lai phần mềm lập ra cũng sẽ không tiêu thụ được nhiều.
Hôm nay em được thầy phái tới để thăm dò thử, dựa vào một chút quan hệ để làm
quen, để xem anh có thể đồng ý hay không đó mà, ha ha ha ha!”
Kiên trì nói xong lời cuối cùng, tôi nhịn không được bắt đầu cười.
Cái này giống với việc tôi muốn giết gà, dao giết gà đều đã mua xong, thế nhưng
tôi ngại bản thân không biết dùng, tôi có một người bạn, mà chồng của cô ấy lại
giết được trâu, vì vậy tôi nói với cô ấy, cậu giúp tớ nói với chồng cậu cho tớ
mượn dao mổ trâu để giết gà. Dao của anh ấy tớ sẽ không dùng miễn phí, dùng
xong tớ sẽ cho hai người hai cái chân gà mang về ăn.
Vấn đề thứ 1: Có dao giết gà mình không dùng lại đi xài dao mổ trâu, tại sao
vậy?
Tương ứng 1: Rõ ràng một công ty nhỏ cũng có thể làm được cái hạng mục của
trường ta thì không dùng, lại phải dùng một công ty lớn như Vĩ Sĩ, là tại sao?
--Đó chính là để “hưởng sái” danh tiếng của người ta.
Vấn đề thứ 2: lấy gì để thuyết phục chồng của bạn cam tâm tình nguyện đem dao mổ
trâu cho mình mượn giết gà? Dùng hai cái chân gà? Mỗi ngày người ta quay một
đùi trâu thật lớn, sẽ thấy hứng thú với hai cái chân gà của mình sao?
Tương ứng 2: Hạng mục được thực hiện ở Vĩ Sĩ mỗi ngày bất luận là quy mô hay
lợi nhuận đều rất khổng lồ, còn cái khoản thu vào sau này của phần mềm bọn ta,
về hiệu quả và lợi ích kinh tế, liệu có hấp dẫn bọn họ? Chuyện này không khác
nào cầm hai chân gà đến trước mặt người mỗi ngày ăn hai đùi trâu nói, nè, hãy
cho mượn dao đi, hai chân gà này sẽ cho anh.
--Ngay cả tôi cũng nghĩ rằng, bọn tôi thật sự là “giết gà bằng dao mổ trâu”!
Quan Dĩ Hào suy nghĩ chăm chú, một lúc sau nói với ta: “Nhậm Phẩm, nói vậy, nếu
chúng ta không quen biết nhau, cái hạng mục này của em anh nhất định sẽ thẳng
thắn từ chối. Nhưng cho dù chúng ta có quen biết, anh cũng không thể tự quyết
định được. Nói thật, nếu làm như vậy bọn anh sẽ không thu về hiệu quả và lợi
ích lớn lao gì, nhưng lại sẽ dùng rất nhiều nguồn nhân lực và trang thiết bị.
Nói trắng ra là, đây là một loại buôn bán không kiếm lời. Nếu tham gia một loại
buôn bán như vậy, Tổng tài của anh sẽ nghi ngờ năng lực làm việc của anh đó.”
Tôi vừa nghe việc này, khuôn mặt vui mừng liền xìu xuống có chút suy sụp, tôi
nói: “Anh Quan, anh nghĩ cách gì đi mà, đây là nhiệm vụ đầu tiên mà thầy giao
cho em phải hoàn thành, nếu như không làm được, thầy nhất định sẽ kéo dài vấn
đề tốt nghiệp của em càng lâu càng tốt đó!”
Quan Dĩ Hào nói: “Muốn hạng mục này được bọn anh nhận cũng không phải không có
hi vọng, chỉ cần có thể có một lý do đủ để thuyết phục bọn anh là được, một lý
do mà biết rõ đây sẽ là một hạng mục không kiếm tiền được, nhưng lại khăng
khăng muốn được thực hiện.”
Nhưng mà, tôi biết đi đâu tìm lý do ấy chứ?
Tôi nói: “Anh Quan, tỉ lệ thành công của việc này là bao nhiêu?”
Quan Dĩ Hào nhìn tôi trả lời: “Nếu như anh là Tổng tài, e rằng anh phải nói với
em là, tỉ lệ bằng 0.”
Tôi nghe lời này rất có huyền cơ, sau đó cười ngây ngô có chút hưng phấn, vội
vàng hỏi Quan Dĩ Hào: “Nhưng anh lại không phải Tổng tài, nói cách khác, việc này
vẫn còn có chút hi vọng phải không anh Quan?”
Quan Dĩ Hào hình như thấy trong lời nói của tôi có chứa bom mìn gì đó, vẻ mặt
giật mình thái độ lại ngẩn ra, nói: “Nhậm Phẩm, thì ra suy nghĩ của em là vậy,
chẳng trách Tiểu Nga đã sớm dặn anh, nếu em nói gì đó không đúng chủ đề thì anh
cứ coi như chưa nghe thấy gì hết. Thật ra ý anh là như vầy: nếu anh là Tổng
tài, tỉ lệ thành công có thể nói là số 0, còn nếu là Tổng tài chân chính của
anh, thì tỉ lệ sẽ là âm vô cùng.”
Tôi ngất, nói thẳng ra là không thể được đi, còn vòng vo làm cho tôi tưởng là
còn có hi vọng mà vui mừng một chút! Xã hội thượng lưu, tâm tư đúng là phức tạp
mà!
Tôi nói: “Tổng tài của anh đã từng đến trường em tọa đàm, mà tọa đàm đã có thể
đồng ý dự, thì hạng mục hà cớ gì lại không chịu!”
Quan Dĩ Hào trả lời: “Chuyện tọa đàm, một mình anh ấy có thể tự làm, không mất
mát gì, nhưng hạng mục này liên quan đến lợi ích của toàn thể công ty và nhân
viên, như anh vừa nói, nhận hạng mục của em bọn anh không những không thu về
lợi nhuận nhiều mà còn phải dùng rất nhiều nhân lực vật lực, nếu vì chuyện này
mà khiến tiến độ các hạng mục lớn khác bị chậm trễ, thì đây thật sự tiềm ẩn tổn
thất rất lớn.”
Tôi hoàn toàn tuyệt vọng ngồi xuống. Lương tâm của thầy đều nằm trong vòng tay
của Vượng Tài (tiền
tài) rồi, nếu tôi không đàm phán việc
này thành công, nhất định ông ấy sẽ vô