XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Không Nhiều Thứ Quan Trọng...

Tác giả: Angel_Of_Rebelling

Ngày cập nhật: 23:59 15/12/2015

Lượt xem: 1341122

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1122 lượt.

quên ánh mắt đau đớn của Ginny khi bà Jenny Trịnh bế nó đi còn nó vẫn hướng đôi mắt về phía con đường đen kịt chỉ còn là
bóng tối.

Một thời gian sau…

- Linh Như đâu em? Ông John hỏi vợ.

- Em vừa cho nó ngủ rồi anh ạ! Tội nó quá! Không lúc nào không bị ám ảnh cả. – Bà Jenny rơm rớm nước mắt – Sao người bà đó có thể bỏ nó lại 1
mình chứ? Bà ta có còn là người nữa không? Anh à, tội con bé quá! Mỗi
lần nhìn nó là em chỉ muốn khóc thôi. Mới chỉ có 5 tuổi đầu mà…- Bà bật
khóc.

- Ba! Con nghĩ nhà mình cần làm gì đó đi chứ? Bé ra thế này là do lỗi
của 2 anh em con mà! Ba! Mẹ! Con biết là dù có làm gì cũng không hàn gắn được vết thương lòng của bé nhưng… Billy nguời lớn.

- Đúng đó ba mẹ. Có lẽ em hận anh em chúng con lắm. Jimmy tiếp lời anh.

- Ba mẹ cũng đang nghĩ đến chuyện đó. Nhưng ba mẹ chỉ sợ Linh Như đang hoảng loạn nên không muốn nói với nó.

- Ba mẹ định…?

- Một con nguời mới! Con gái nhà Wilson – Ông John dứt khoát – Cháu gái duy nhất của dòng họ Wilson.

Như chỉ chờ có thế, 2 anh em cùng nhảy cẫng lên vui sướng, chạy thẳng
lên phòng Linh Như không quan tâm con bé vừa mới ngủ, à không, lúc này
nó đang ngồi bệt trên sàn nhà.

- Linh Như à! Em làm em gái bọn anh nhé! – Jimmy láu táu – Nhé! Làm em gái bọn anh nhé!

- Thôi nào Jimmy! – Billy khẽ gạt tay thằng em trai ra ôm lấy con bé –
Em nghe này! Từ giờ em sẽ là em gái anh! Là em gái của Billy Wilson và
Jimmy Wilson. Được ko?

Đôi mắt con bé cho thấy nó đã chú ý đến những gì 2 thằng nói chứ không dửng dưng nữa.

- Linh Như, con nghe này! Ta đã quyết định rồi, từ giờ con sẽ là con gái ta, con gái của nhà Wilson – Ông John và vợ quỳ xuống cạnh nó – Ta luôn mong có con gái, nhưng ta chỉ có 2 thằng quỷ này thôi.

Con bé vẫn chưa hết bàng hoàng về những gì đã xảy ra, giờ lại thêm những chuyện này nữa. Dường như những nỗi đau khổ ấy đã làm cho 1 con bé 5
tuổi như trưởng thành hơn thật nhiều. Một nụ cười thoáng lướt qua con
nhỏ.

- Mọi người thương hại con mồ côi hay vì việc mẹ con đã cứu 2 anh? Ba mẹ con mất, anh trai con mất! Con hiểu nỗi đau khổ ấy. Nếu như mẹ con
không cứu 2 anh, cô chú chắc cũng sẽ đau khổ như con. Mẹ con là 1 bà
tiên mà! Mẹ nói thế đấy! Trong truyện con được nghe, bà tiên luôn mang
đến cho con người 1 cuộc sống ấm no hạnh phúc rồi tan biến. Mẹ con cũng
thế. Mẹ con sống đúng như 1 bà tiên. Con tự hào về những gì mẹ con làm.
Cô chú không có gì áy náy cả đâu. Còn con… Co chú cứ làm theo lời bà,
trả con về nơi bà đã bỏ con lại đi! Con sẽ không bỏ trốn nữa.

- Không! – Bà Jenny khẽ rên lên – Không! Con gái! Con không phải trẻ mồ
côi, con là con gái của John và Jenny, cón cũng có 1 gia đình như bao
người khác. Vì vậy, con sẽ không quay lại nơi đó nữa.

- Anh Jimmy ko cho em quay lại đó đâu. Anh Billy nói gì đi chứ. – Jim lắc lắc tay Billy.

- Đúng! Anh cũng sẽ không cho em gái anh quay lại nơi đó.

- Ta không cho phép con từ chối, Linh Như. Dù con có không đồng ý, con vẫn là con gái ta. John Wilson chưa bao giờ nói 2 lời.

Quay lại Việt Nam.

3h sáng.

“Ai? Ai đang ôm mình? Là ai?” Nó cố cựa mình ra khỏi vòng tay ai đó
nhưng khó quá, kéo nhẹ cái khăn đang đặt trên trán ra. Là Viết Quân. Nó
như không tin vào mắt mình nữa.

- Á á á á á á á á á á á á á á ……………!!!!!!!!!!!!!!!

Nó hét lên làm Viết Quân tỉnh giấc theo, con bé vùng ra lăn xuống giường.

- Sao… sao… anh làm cái quái gì thế? Mặt nó dần đỏ ửng.

- Nói bé thôi. Để cho mọi người còn ngủ. Tại cô cứ hò hét ầm ĩ nên tôi mới phải làm thế. Hắn nói trong khi còn đang ngái ngủ.

- Tôi…? Tôi đã hét những gì? Con bé lúc này thực sự hoang mang. Nó tự biết nó đã hét những gì! Chắc chắn vẫn là những câu đó.

- Cô đã gọi tên rất nhiều người: ba, mẹ, dượng, anh trai…

- Anh đã nói gì với Jim phải không?

- Không! Anh ý chỉ là nghe những gì cô hét qua điện thoại thôi. Mà sao cô biết?

- Không dưng anh lại… ôm tôi thế này? Con bé ngượng chín cả mặt – Đã làm phiền anh nhiều rồi. Xin lỗi anh nhé!

- Đâu có gì đâu? Bạn bè cả mà.

- Ừ, anh đói chưa? Tôi muốn ăn gì đó.

- Ừm – Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên trán nó và thở phào nhẹ nhõm – Đỡ rồi! Thật hồi nãy cô làm tôi lo muốn chết.

Nó mỉm cười vu vơ nhớ đến câu nói hồi nãy của hắn: “Linh Như, đừng làm anh sợ” Anh em á? Hì hì!

Thực ra con nhỏ không đói mà chỉ muốn tránh ánh mắt dò xét của Viết Quân thôi. Hai đứa lúi húi trong bếp. Một điều không nói thì ai chẳng biết
là nó là đầu bếp chính còn Viết Quân chỉ là chân phụ việc lăng xăng mắm
muối? Còn 1 điều không nói thì chẳng ai biết, đó là 1 kế hoạch đang được hình thành trong cái đầu của 1 thằng con trai ngốc nghếch kia?

- Hix! Cô đang bệnh vậy mà tôi lại để cô vào bếp thế này…

- Còn hơn anh vào bếp rồi để cái bếp nhà tôi thành chiến trường mai thu dọn còn ốm thêm ý.

- Hì! Con trai mà! Cô phải thông c