XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

39 Manh Mối - P1 Mê cung xương - Full

39 Manh Mối - P1 Mê cung xương - Full

Tác giả: Rick Riordan

Ngày cập nhật: 22:47 17/12/2015

Lượt xem: 1341153

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1153 lượt.

ngoài đường- một khối lập phương màu trắng lớn.

“Cúi xuống” nó thét lên, Nellie, Dan và nó nằm ngayxuống sàn trong lúc một thùng kem trượt qua đầu. Hẳn chiếc thùng phải chui ratừ phía sau khoang trữ đông, nó tang thẳng vào mặt Alistair Oh cùng Irina như mộtkhối xi măng và cả hai hạ đo ván.

“Đã đến lúc báo thù” Eisenhower rú lên, tiếp tục lấyđạn dược đông lạnh từ sau xe. Con chó ngao Arnold rống lên thích thú. Cả giađình Holt dàn hàng bên lề đường, mỗi người cầm một thùng kem.

“Amy này” Dan căng thẳng “Chị có…”

Nó chưa kịp nói dứt câu, nhưng Amy biết cậu em hỏimình điều gì. Lần cuối chúng đụng độ với nhà Holt Amy đã hoảng vía. Lần này thìkhông. Bức tranh tường trong gian phòng bí mật đã tôi luyện sức mạnh ý chí conbé.

“Nellie chị hãy ra khỏi nơi này” nó ra lệnh “Bọn ngườinày không muốn chị ở đây. Hãy gọi cảnh sát đi”

“Nhưng mà…”

“Đó là cách tốt nhất chị giúp tụi em. Đi đi chị” Amykhông muốn nghe câu trả lời, nó cùng với Dan lẻn vào bên rong nhà thờ, nhảy quahai tấm thân đang rên rỉ cảu Alistair Oh và Irina. Cả hai tháo chạy đến phíasau điện thờ.

Amy không có thời gian để chime ngưỡng nơi đây, nhưngcon bé thấy như mình đang lạc vào thời trung cổ. Các cột đá màu xám vút thẳnglên mái vòm, các cửa sổ lát kính màu lấp lánh trong ánh nến nguyện mờ ảo. Bướcchân của chúng trên các tấm đá lót nền khua vang vọng.

“Đằng kia” Dan kêu lên. Có một cánh cửa để mở ở phíabên trái- một cầu thang dốc dẫn lên phía trên. Amy khép cánh cửa đằng sau lại,nhưng nó biết như thế cũng không giữ chân nhà Holt lâu được.

Hai đứa hối hả leo lên. Dan bắt đầu thở dốc. Amychoàng tay qua và xốc nó theo.

Lên nữa, lên nữa, lên nữa. Nó chưa hề hình dung làtháp chuông có thể cao đến như vậy. Cuối cùng thì Amy cũng thấy một cánh cửalật và mở ra. Mưa trút xuống khuôn mặt con bé. Cả hai trèo ra ngoài thápchuông, nơi hứng trọn cơn bão từ mọi phía. Chiếc chuông đồng có kích cở của mộttủ hồ sơ ngự ở một góc. Trông như đã hàng thế kỷ qua rồi nó vẫn chưa được rung.

“Giúp chị với!” Amy la lên. Nó không sao di chuyển nổicái chuông, nhưng hợp sức lại, cả hai có thể xoay sở để bít cánh cửa lật lại.

“Cái.. nên.. à chờ đã” Dan khò khè “Chờ .. chút”

Amy nhoài người ra một bên tòa tháp, nhìn cơn mưa vàbóng tối. Nghĩa trang tưởng như xa thăm thẳm. Những chiếc xe trên đường giốngnhư món đồ chơi Matchbox mà Dan vẫn thường hay chơi. Amy chạm tay dọc theo bứctường đá ngoài cửa sổ. Ngón tay nó dừng lại chỗ một thanh kim loại lạnh ngắt.Có một dải nấc thang rất nhỏ được bố trí bên hông tòa tháp, dẫn lên đỉnh thápnằm chừng ba thước trên chỗ Amy đứng. nếu nó ngã,…

“Ở yên đó” Con bé ra lệnh cho Dan.

“Không. Chị à, không được…”

“Chị phải đi, đây, giữ lấy” Amy giơ tờ giấy đã bọcquanh chiếc lọ cho Dan “Hãy giữ cho nó khô và không cho ai biết”

Dan nhét nó vào quần “Chị ơi”

Trông nó sợ hãi. Chưa bao giờ Amy nhận ra rõ ràng nhưlúc này là cả hai đứa nó lạc long giữa thế gian đến chừng nào. Chỉ còn lại haichị em nó bên nhau.

Nó xoa vai em mình “Chị sẽ quay lại, Dan à, đừng lo”

BOONG! Tiếng chuông rung lên như có ai đó ở bên dưới,một ai đó rất sức vóc, đã nện vào cánh cửa lật. BOONG!

Amy cho chiếc lọ vào túi mình rồi thò một chân rangoài cửa sổ, nhảy thẳng vào bóng đêm bên ngoài.

Nó thật khó khăn khi tiếp tục cầm cự. Mưa châm chíchvào mắt nó. Con bé cũng không dám nhìn xuống dưới. Nó tập trung hết sức vào bậctiếp theo của chiếc thang, và, một cách chậm chạp, nó cũng đã lên đến mái ngóithoai thoải.

Rốt cuộc nó cũng đã lên đến đỉnh. Một chiếc cột thulôi cũ kỹ chĩa thẳng lên bầu trời. Phần đế của nó là một vòng kim loại trôngnhư một vành rổ bóng chày tí hon, và bên dưới là sợi dây tiếp đất, hệt nhưFlanklin đã đề nghị trong các thí nghiệm ban đầu của ông. Amy quấn sợi dâyquanh cổ tay mình, sau đó lấy ra chiếc lọ vào vòng sắt- vừa khít.

Amy trở lại nóc tòa tháp “làm ơn đi nào” nó tự nhủ,tay bấu thật chặt vào các bậc thang.

Nó không phải chờ lâu. Tóc dựng đứng ở sau gáy nó. Amyngửi thấy có gì đó giống như mùi lá nhôm cháy, và rồi, RẮCCCC!

Bầu trời nổ tung. Những tia hóa chất vung tung tóexung quanh nó, nổ xèo xèo trên các tấm ngói ướt. Ngạc nhiên, Amy bị mất thăngbằng và trượt xuống mái ngói. Hoảng loạn, nó bấu lấy bấu để và cũng vồ được mộtbậc thang, mạnh đến nỗi cổ tay nó đau nhói. Nhưng nó vẫn bám lại được và bắtđầu leo trở lại đỉnh tháp.

Chiếc lọ thủy tinh đang phát sáng. Chất lỏng màu xanhlá bên trong không còn sền sệt, nhơn nhớt nữa. Nó bây giờ trông như được làm từmột thứ ánh sáng màu xanh lá hoàn hảo bị giữ lại bên trong thủy tinh. Amy thậntrọng chạm vòa chiếc lọ. Nó không còn bị rung lắc nữa. Thậm chí cũng không cònấm nóng. Nó trượt chiếc lọ ra khỏi giá đỡ và nhét trở lại túi mình.

Khi ngươi bật nó, ta cũng bật ngươi.

Nhưng phần gian nan nhất vẫn còn ở phía trước. Nó phảithoát khỏi nơi này an toàn và tìm hiểu xem mình vừa tạo ra cái gì.

“Dan, chị đã thành công rồi” nó trèo trở lại thápchuông, như