XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

39 Manh Mối - P1 Mê cung xương - Full

39 Manh Mối - P1 Mê cung xương - Full

Tác giả: Rick Riordan

Ngày cập nhật: 22:47 17/12/2015

Lượt xem: 1341152

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1152 lượt.

nó chằm chằm “Chớp đã chiên chín não chị rồisao?”

“Dan, chiếc lọ không phải đầu mối” Amy đáp “Chỉ là…chị không biết sao nữa. Chỉ là một món quà của Benjamin Flanklin , một món quàgiúp ích cho cuộc tìm kiếm. Còn đầu mối thật sự chính là tờ giấy em nhét trongquần đó.”




CHƯƠNG 19

Dan thấy xúc động run người khi biết đầu mối thứ haiđã được tẩu tán an toàn ra khỏi nhà thờ ngay trong quần nó.

“Vậy, thật sự là, em đã cứu vãn tình thế” nó quả quyết

“Chờ đã” Amy nói “Chính chị đã trèo lên mái nhà thờgiữa một cơn bão”

“Phải, còn đầu mối thật lại nằm trong túi quần của em”

Amy nháy mắt “em nói phải, Dan à. Em là anh hùng thứthiệt”

Nellie cũng cố nặn ra một nụ cười “hai đứa đều rấtgiỏi, nếu hai đứa muốn nghe ý kiến của chị”

Cả bọn ngồi với nhau tại một nhà hàng ở đại lộChamps-Elysees, nhìn người qua lại và nhâm nhi pain au chocolat. Đó là buổisáng ngay sau cơn bão, trời trong xanh. Cả bọn đã thu xếp xong hành lý và làmthủ tục trả phòng ở Maison des Gardons. Khi đã xét tới xét lui mọi việc, Danthấy mình may mắn.

Nó vẫn nghi ngờ không hiểu bọn chúng đã trải qua nhữnggì. Cụ thể, nó không thích chuyện Ian và Natalie đã trốn thoát. Nó ghét bịngười ta trói gô, và nó muốn trả thù Ian. Nhưng có thể chuyện còn tệ hơn nữa.Chí ít chúng cũng không bị kẹt mãi trong Hầm mộ hay bị quẳng một hộp đầy kemvào mặt.

“Dù sao em vẫn muốn biết trong chiếc lọ thủy tinh kialà gì” nó nói

Amy xoắn lấy tóc vẻ nghĩ ngợi “Dù nó là gì, chị nghĩnó dùng để trao cho một đội tranh tài lợi thế hơn khi đi tìm chân lý- và hẳnchân lý chính là kho báu cuối cùng của cuộc tranh tài này. Do Ian và Natalie đãcó chiếc lọ… ừm, chị có cảm giác không hay là chẳng bao lâu nữa chúng ta buộcphải tìm ra nó có công dụng gì thôi”

“Nếu những gã Lucian đã tạo ra nó” Nellie nói, miệngđang nhai bánh sừng bò “Có lẽ nó cũng là một loại độc chất đặc biệt nào đó. Bọnnày hình như sính thuốc độc”

“Chắc vậy” Dan đồng tình, dù câu trả lời hình nhưkhông đúng. Nó không thích khi nghĩ Benjamin Flanklin lại là họ hàng với đámIan và Natalie. Nó đã bắt đầu ngưỡng mộ Flanklin – với những bài luận về đánhrắm, về sấm chớp và mọi thứ. Giờ nó cũng không rõ lão Ben là một người tốt hayxâu nữa “Nhưng chất độc gì lại liên quan đến một tờ nhạc phổ chứ?”

Amy rút mẩu giấy ra khỏi ba lô của mình rồi trải nólên bàn. Dan đã xem kỹ nó đến chục lần. Nó biết rõ đó là bản sao chính xác củasáng tác được khắc lên bệ thờ chỗ căn phòng bí mật mà cả bọn đã thấy nhưng nókhông biết vì sao vật này lại quan trọng. Khi Dan thức dậy vào buổi sáng hômđó, Amy đang dùng laptop của nó nghiên cứu. Thông thường Amy không thíchInternet. Vì một lý do trời hỡi nào đó, con bé bảo rằng sách vẫn tốt hơn, dovậy Dan biết cô chị hẳn là đang đói tin dữ dội

“Chị đã tìm thấy nó trên mạng” Amy nói

“Cách nào?” Dan hỏi

“Chị nhập lệnh tìm kiếm về Benjamin Flanklin cộng nhạc.Nó xuất hiện ngay. Đó là bản adagio dành cho kèn armonica”

“Món nhạc cụ yêu thích của Benjamin Flanklin” Dan nhớlại “Cái thứ có nước trên các tấm kính”

“Đúng vậy, nhưng chị lại có cảm giác nó là cái gì đóhơn chỉ là một bản nhạc thông thường” Amy chồm người về phía trước. Mắt nó sángquắc, như thể nó đang biết một bí mật. “Chúng ta đã tìm thấy bài hát và tảixuống. Nghe này”

Nellie đưa chiếc iPod của mình “Không phải loại nhạcchị thích. Nhưng mà sao cũng được”

Dan lắng nghe. Nó cảm thấy như mình chìm trong khí hêli. Âm nhạc quá quen thuộc và đẹp đến độ nó khiến cậu nhóc muốn trôi bồng bềnhtrên Paris, nhưng cũng khiến nó thấy rối. Thường thì nó chẳng gặp vấn đề gì vớiviệc ghi nhớ, nhưng nó lại không thể nhớ mình đã nghe sáng tác này hay chưa “Embiết bài này…”

“Cha đã từng chơi” Amy nói “Trong nghiên cứu của cha,khi ông còn làm việc, lúc nào cha cũng chơi bản này”

Dan muốn nhớ điều Amy nhắc đến. Nó muốn nghe đi nghelại bài hát đến khi nó có thể hình dung được cha mình đang làm nghiên cứu.Nhưng Nellie lấy chiếc iPod lại. “Xin lỗi nhé, nhóc. Em vẫn còn dính bùn trongtai đó”

“Các nốt nhạc chính là một mật mã” Amy nói “Cả sángtác này giống như một thông điệp nào đó”

“và ba mẹ cũng biết thông điệp này” Dan ngạc nhiên“Nhưng điều này có nghĩa là gì chứ?”

“Chị không biết” Amy thừa nhận “Nhưng Dan à, em có nhớông McIntyre đã nói 39 đầu mối là những phần của một câu đố hay không?”

“Có chứ”

“Chị đã nghĩ về điều này từ tối qua, sau khi em giảiđược thông điệp trên chiếc lọ. Chị tự hỏi… vì sao đầu mối đầu tiên lại khônggiống như thế”

Nó cầm mẩu giấy màu vàng trị giá hai triệu đô la màhai đứa đã trả để có. Chú thích nghuệch ngoạc của Dan nằm đầy mặt sau tờ giấy.Mặt trước là đầu mối đầu tiên:

RESOLUTION

Đoán phần chữ in nhỏ

Tìm ra Richard S-

Nellie chau mày “Thứ này đã dẫn hai em theo dấu vếtcủa Flanklin đúng không? Đó không phải là câu trả lời sao?”

“Chỉ một phần thôi chị” Amy đáp “Nó cũng là phần đầutiên của câu đố. Nó là đầu mối dẫn đến một thứ có thật. Cái này chị đã ngộ r