Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bản Sắc Anh Hùng

Bản Sắc Anh Hùng

Tác giả: Kim Lưu

Ngày cập nhật: 22:40 17/12/2015

Lượt xem: 1341417

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1417 lượt.

âu sắc Văn - Nho - Lý - Triết -Số, dưới thì lại đạt tới cảnh giới tối cao của võ học, trở thành một vị chưởng môn hết sức lỗi lạc đương thời. Thông qua võ thuật giao lưu với khắp các môn phái trên thế giới danh tiếng ông lại càng lẫy lừng.
Lúc đó là vào trung tuần tháng chín, lão bộc trong phủ Huỳnh gia theo thông lệ sáng sớm ra mở hòm thư thì thấy ở bên trong có hơn chục cái phong bì. Nhìn sơ qua thì lão thấy ngoài những phong bì của các đệ tử cũ phương xa gửi đến thì có hai cái hơi lạ, liền đem cả vào đặt trên bàn của chưởng môn, để sau khi ông luyện công buổi sáng xong sẽ đọc. Buổi sáng sớm ở võ đường hết sức nhộn nhịp, có đến hơn trăm môn sinh chia thành nhiều tốp đứng chật một bãi sân rộng tập luyện. Việc tập luyện buổi sáng bắt đầu từ lúc tinh mơ, đến khi trẻ con cắp sách đi học mới xong. Lúc đó thì tất cả ra về, trong võ quán chỉ còn lại Tứ Đại Quản Gia, những người hầu và gia đình Huỳnh chưởng môn. Lại nói thêm Tứ Đại Quản Gia là bốn đại đệ tử của môn phái, theo học với chưởng môn từ bé, đương nhiên võ công cũng xếp vào hàng cao nhất. Trong số bốn quản gia thì có hai người là con trai của Huỳnh chưởng môn, người anh tên là Huỳnh Võ Đức, là đại đệ tử, xếp hàng thứ nhất, người em tên là Huỳnh Võ Tài, là tứ đệ tử, xếp hàng thứ tư.
Cơm sáng xong chưởng môn cùng các quản gia, tức là hai người con cùng hai đại đệ tử uống trà đàm đạo trong sảnh lớn, chính là lúc ông sẽ chỉ điểm về những tinh yếu võ công cho họ. Chuyện vãn ông xem qua các bức thư trên bàn. Thư của các đệ tử ông đều tạm bỏ qua một bên mà chú ý đến một phong thư màu vàng rất sang trọng. Xem qua tên người gửi mắt ông hơi nheo lại, điều ít thấy ở ông. Các đệ tự đều lập tức chú ý. Ông liền xé phong bì ra coi, thấy bên trong là một tờ giấy màu đỏ như máu. Cả bốn đệ tử đều giật mình ngạc nhiên, vì theo quy củ lâu đời trong giới võ thuật thì phong bì màu vàng, viết trên giấy màu đỏ chính là chiến thư. Chiến thư hoàn toàn khác với các thư giao hữu võ thuật thông thường, nó hàm ý muốn tranh hùng, quyết đấu, thậm chí là tử đấu. Nếu có xảy ra án mạng cũng quyết phải chấp nhận, không được dính líu đến chính quyền và người nhận thư cũng không được phép từ chối. Ngày xưa những hình thức thách đấu như thế này rất thường xảy ra, nhưng từ khi giải phóng tới giờ, giới võ dần đi vào cộng đồng, không còn hùng bá như xưa nữa thì ít thấy. Từ trước đến giờ, đây là lần thứ hai chưởng môn nhận được một bức thư như thế, lần đầu cách đây đã rất lâu chỉ có hai đại đệ tử lâu năm mới biết. Ông xem xong bức thư thì gấp lại cho vào trong phong bì, nét mặt hơi đăm chiêu. Các đệ tử đều tò mò lắm nhưng chưa ai dám mở miệng hỏi. Một lúc sau ông mới nói:
“Đây là chiến thư, chắc các ngươi cũng đã nhận ra cả?”
Con chưởng của ông, Huỳnh Võ Đức, cũng là đại sư huynh liền nói:
“Có người thách đấu với cha sao? Họ có thù oán thì với chúng ta không mà lại gửi chiến thư?”
Chưởng môn đứng lên rảo bước quanh phòng chậm rãi nói:
“Chuyện này dài dòng, liên hệ tới cả đời cha ta là Huỳnh Nhậm. Khi ông mới lên nhậm chức chưởng môn thì vào hồi mới giải phóng, việc trùng chấn bổn phái gặp rất nhiều khó khăn. Nhưng cha ta tài giỏi hơn ta gấp mười lần nên sự vụ của bổn môn cũng nhanh chóng được sắp đặt đâu ra đấy. Hồi đó vùng Cửu Long phía nam có một thứ tà phái gọi là Phục Long Phái. Phái này bất đồng chính kiến, hành tung lại cực kì thần bí, chuyên nghề đi sách nhiễu quần chúng kêu gọi đứng lên chống chính quyền. Các nhà chức trách cũng nhiều lần định đánh dẹp nhưng thủy chung vẫn không biết nắm đầu chúng ở đâu nên mãi mà vẫn chẳng làm gì được. Đứng đầu giáo phái này lúc bấy giờ là tên Thiết Thủ Lưu Quang Hổ, nghe nói là một tay võ nghệ cực cao, luyện được môn công phu Thiết Thủ, tay cứng như thép, thậm chí có thể dùng tay không mà giao đấu với binh khí như thường. Ngoài ra nội công của y có thể nói xếp vào hàng đệ nhất. Lúc bấy giờ ngoài cha ta, thì chỉ có rất ít người mới có thể sánh được với y. Nhà võ có cách giải quyết của nhà võ, cha ta thấy kẻ đó làm nhiều điều xằng bậy thì quyết ý dạy cho hắn một bài học, liền hạ chiến thư gửi cho hắn. Tên Thiết Thủ này tuy là phường phản loạn, nhưng xét ra cũng là người rất khẳng khái, có thể gọi là một bậc hào kiệt thật sự. Hắn chấp nhận chiến thư của cha ta và hứa sẽ đích thân đến võ quán của chúng ta tỉ thí.”
“Hắn mạo hiểm quá!” Huỳnh Võ Tài, là con thứ hai của chưởng môn và là tứ đệ tử, thốt lên. “Nếu chẳng may chúng ta có mai phục, hoặc báo cho chính quyền biết thì chẳng phải hắn bị bắt sống sao.”
“Sao có thể nói thế được!” Chưởng môn đáp. “Võ lâm có quy củ của võ lâm, chẳng lẽ chúng ta lại là hạng người đó sao. Điều đó đến hắn cũng hiểu được mà lẽ nào ngươi không hiểu.”
Võ Tài bị cha quở trách, liền im bặt, thầm thấy hối hận vì phát ngôn bừa bãi.
Huỳnh chưởng môn ngồi lại vào ghế, nhắp một ngụm trà, ánh mắt nhìn về xa xăm rồi bắt đầu thuật chuyện xưa.
Một tháng sau ngày nhận được chiến thư, Lưu Quang Hổ dẫn theo bốn tên đệ tử đến võ quán Huỳnh Gia. Chưởng môn đương nhiệm lúc đó là Huỳnh Nhậm dùng l