Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bản Sắc Anh Hùng

Bản Sắc Anh Hùng

Tác giả: Kim Lưu

Ngày cập nhật: 22:40 17/12/2015

Lượt xem: 1341418

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1418 lượt.

ễ tiếp đãi rất ân cần, chẳng khác gì một vị thượng khách. Lưu Quang Hổ cũng là kẻ rất biết lễ độ, trong lúc đàm đạo với gia chủ hắn thể hiện rất rõ lý tưởng là phải làm lên một sự nghiệp thật hiển hách không uổng sống một đời. Hắn cũng là kẻ rất tự phụ, tự cho rằng mình tài trí không thua kém ai nên tuy có nghe danh Huỳnh Gia từ lâu mà cũng chẳng hề e ngại. Huỳnh chưởng môn hết lòng khuyên bảo hắn rằng đất nước phải trải qua bao đau thương mới giành lại được hòa bình độc lập, sao còn muốn gây thêm phiền phức. Người có tài sao không ra giúp nước mà lại dùng tài đấy đi gây họa.
Hắn chỉ mỉm cười đáp:
“Thật có thể ra giúp nước sao, việc ta làm chính là đang giúp trăm họ tìm thấy được đường sáng mà đi cho đúng hướng, sao có thể bảo là gây hại cho đời. Ta tuy bây giờ bị coi là phản loạn, nhưng sau này người đời nhìn lại khắc sẽ thấy việc ta làm rất chính đáng. Chúng ta hôm nay tỉ thí võ công, xin chưởng môn đừng nghĩ tới chuyện khuyên giải ta nữa, ý tốt của ông ta xin nhận.”
“Được lắm!” Huỳnh chưởng môn nói. “Vậy không cần nhiều lời nữa. Nhưng trước khi tỉ thí chúng ta phải ra hẹn một điều kiện, không thể đánh nhau như bọn du côn ngoài đường được.”
“Điều kiện thế nào?” Quang Hổ hỏi.
Huỳnh chưởng môn đáp: “Kẻ thua nếu chết thì thôi không nói làm gì, nếu sống thì phải lập tức tháo biển giải tán môn phái, vĩnh viễn không được xuất hiện trong giới võ thuật nữa.”
Lưu Quang Hổ nghe thế thì giật mình, không ngờ Huỳnh Nhậm dám đem sự nghiệp mấy đời nhà họ Huỳnh ra để đánh cuộc. Hắn tuy biết võ công Huỳnh Gia trước giờ rất nổi tiếng, nhưng cũng tự biết mình đã là cao thủ khó ai địch nổi, giao đấu thắng thua thật khó mà biết trước. Mà việc này cũng có nghĩa là hắn cũng phải mang cả lý tưởng với sự nghiệp ấp ủ ra để đánh cuộc, hoàn toàn công bằng.
Lưu Quang Hổ lưỡng lự hồi lâu, Huỳnh chưởng môn lại giục:
“Nếu ông không dám, thì có thể ra về ngay lập tức, Huỳnh mỗ quyết không làm khó.”
Lưu Quang Hổ ngần ngừ thêm một lúc nữa rồi đập bàn quát lớn:
“Hay lắm! Cứ quyết định vậy đi. Lưu mỗ đã không đến thì thôi, đã đến thì không sợ gì. Chúng ta dùng chân công phu tỉ thí với nhau, kết quả thế nào sẽ phải tự chịu lấy.”
“Tốt lắm! Quả không hổ là chưởng môn một phái.” Huỳnh chưởng môn gằn giọng nói. “Riêng chuyện đó ta đây thật khâm phục ông.”
“Quá khen rồi, vậy ông muốn tỉ thí thế nào đây?”
Huỳnh chưởng môn trầm ngâm nói: “Chúng ta là con nhà võ, chuyện tỉ thí võ công là điều đương nhiên. Nhưng ông mang hùng tâm lớn như thế ắt không phải chỉ là kẻ chỉ hữu dũng. Vậy ngoài việc tỉ võ chúng ta sẽ văn đấu. Ông thấy thế nào?”
Lưu Quang hổ đáp luôn:
“Được, vậy văn đấu ra sao?”
“Ta nghe nói ông kỳ nghệ cực cao, từng theo danh sư mười mấy năm ròng. Lại nói người ôm chí lớn mưu đồ đại sự thì thuật dùng binh và dùng người phải tinh thuần. Nói đến những điều đó thì chỉ có cờ mới chứng minh được khả năng thực sự. Vậy chúng ta kỳ đấu. Được hay không?”
Lưu Quang Hổ vốn xuất thân trong một gia đình nho gia, lấy sự học làm gốc. Ông nội và cha của y đều là những học giả uyên bác về Nho, Y, Số, Lý, Binh Pháp, Võ Thuật, là một dòng tộc danh giá bậc nhất ở vùng Cửu Long. Tất cả những tinh hoa trong gia đình đều được gom lại truyền cả cho y. Y lại vốn thông minh, hiếu học từ nhỏ nên mới tuổi thiếu thời kiến thức đã vô cùng uyên thâm. Năm y hai mươi tuổi cha y cho mời hai danh sư, một võ, một cờ về ở hẳn lại nhà để truyền thụ cho y. Quang Hổ thật có thể nói là một kỳ tài, học một biết mười, chỉ mấy năm sau kỳ nghệ của y đã vào hàng bậc nhất, thêm mấy năm nữa thì đã đánh bại cả thầy, người mê cờ khắp miền nam không ai là không biết tiếng y.
Võ công y tu luyện đến năm bốn mươi tuổi thì đã đạt đến cảnh giới, xếp vào hàng ngũ đệ nhất cao thủ thời bấy giờ, hùng bá khắp miền Cửu Long, cùng với Huỳnh Nhậm Huỳnh Đại Chưởng Môn ở Long An, và võ sư Năm Đồng Tử ở Sài Gòn thống lĩnh giới võ thuật khắp miền nam. Nhưng Lưu Quang Hổ lòng ôm chí lớn, bất bình thời thế, hồi xảy ra chiến sự giữa hai miền Bắc Nam, hắn không theo bên nào cả. Hắn tự nghĩ với tài sức của mình có thể dấy lên được đại nghiệp. Nên hắn mở môn phái, quy tập lực lượng dưới trướng mình để mưu đồ đại sự.

Nói đến cờ Lưu Quang Hổ rất tự tin vào bản lãnh của mình. Hắn tuy không biết kỳ nghệ của chưởng môn Huỳnh gia thế nào, nhưng thiết nghĩ mình đã đạt tới cảnh giới tối cao của cờ thì cùng lắm là hòa chứ chẳng thể thua. Hòa là hắn đã đánh giá rất cao Huỳnh Nhậm rồi, chứ tuyệt không có ý xem thường. Nghĩ tới đó hắn liền nói:
“Được, chưởng môn đã có nhã hứng như thế thì chúng ta tỉ cờ một phen. Vậy võ trước hay cờ trước đây?”
Huỳnh chưởng môn nói: “Võ và cờ toàn thắng thì là kẻ thắng cuộc. Hòa một thắng một cũng là thắng. Mỗi người thắng một thì là hòa. Nếu hòa sẽ đấu tiếp. Vậy tôi đây xin ra ý kiến tỉ cờ trước, tỉ võ sau.”
“Được, mang cờ ra đây.”Quang Hổ khẳng khái nói.
“Nhưng tôi lại có ý thế này.” Huỳnh chưởng môn nói. “Chúng ta sẽ đấu với nhau bằng cách phá kỳ trận. Chúng ta mỗi người ra cho nhau một


Lamborghini Huracán LP 610-4 t