Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bản Sắc Anh Hùng

Bản Sắc Anh Hùng

Tác giả: Kim Lưu

Ngày cập nhật: 22:40 17/12/2015

Lượt xem: 1341419

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1419 lượt.

thế cờ, ai phá được trước là thắng. Như thế sẽ không có chuyện đấu hòa được.”
Lưu Quang Hổ nghe thế thì cũng chẳng sợ, kỳ trận là thứ hắn tinh thông hơn cả. Hắn bèn nói:
“Huỳnh chưởng môn quả là người tài trí, chuyện như thế cũng nghĩ ra được. Ta đồng ý.”
Lúc đó thì trong ngoài sảnh đệ tử đã vây kín theo dõi cuộc tỉ đấu. Hai người hầu bưng ra hai bàn cờ lớn đặt lên hai cái bàn kê giữa sảnh. Huỳnh Nhậm chưởng môn và Lưu Quang Hổ mỗi người một bàn bắt đầu xếp kỳ trận. Vì cuộc đấu có can hệ cực lớn nên không cần nói cũng biết hai người tính toán tỉ mỉ đến mức nào, bản lĩnh cả đời đều dốc cạn, mồ hôi trên trán nhanh chóng chảy ròng, chứng tỏ họ đang phải hao tổn tâm lực như thế nào, nửa giờ trôi qua mà thế trận vẫn chưa giàn xong.

Hai đại cao thủ tuy chưa trực tiếp đấu với nhau, nhưng phải tính toán đến từng nước phá giải của đối phương thật còn căng thẳng hơn cả giao đấu. Trong sảnh chật người nhưng không một tiếng động, ai cũng chăm chú theo dõi cách bày trận của hai tôn sư, tuy phần đông là không hiểu gì. Hai người lúc thì lắc đầu nhăn mặt, lúc thì gật đầu mỉm cười đắc ý, cứ như thế thêm nửa tiếng nửa thì thế cờ mới xếp xong. Người hầu liền đem hai tấm khăn lụa màu đỏ phủ lên hai bàn cờ. Huỳnh chưởng môn và Lưu Quang Hổ cùng quay về ghế uống một tách trà để lấy lại tinh thần. Trong lòng họ lúc này đã thầm cảm phục tài nghệ lẫn nhau, tuy chưa bước vào phá kỳ trận nhưng chắc chắn sẽ còn phải hao tổn tâm lực hơn cả lúc vừa rồi.


Sau một tuần trà thì cả hai cùng tiến lại bàn cờ đối phương tự tay lật tấm vải đỏ che kỳ trận lên. Cả hai đều thoáng nhăn mặt. Huỳnh trưởng môn cung tay nói:
“Người nào giải ra được trước thì thắng. Thế cờ tôi ra yêu cầu là quân đỏ thắng.”
Lưu Quang Hổ cũng cung tay gật đầu đồng ý rồi nói:
“Còn thế cờ của tôi là hòa.”
Tiếp theo sau đó là một quảng thời gian dài tất cả chìm trong im lặng. Không khí căng thẳng hơn lúc xếp kì trận gấp bội. Đám đệ tử vòng ngoài đều cố căng mắt nhìn cho thấy thế trận mà hai đại cao thủ bày bố, nhưng không một ai dám có lời bàn tán. Phía bên trong, Huỳnh trưởng môn cùng Lưu Quang Hổ đứng bất động nhìn vào bàn cờ, mồ hôi túa ra từng dòng, gân xanh đều nổi lên trên mặt. Thật hiếm khi thấy những cao thủ bậc nhất phải dụng tâm tới mức như thế.
Qua gần một giờ, không khí ngột ngạt tưởng như không thở nổi. Cả hai cao thủ vẫn bất động trước bàn cờ, nét mặt căng như da trống. Bỗng Huỳnh trưởng môn khẽ nhắm mắt thở ra một hơi thở dài rồi nói, tiếng nói của ông xua tan bầu khí trầm lặng trong phòng:
“Tôi đã giải xong!”
Lưu Quang Hổ thôi không nhìn vào bàn cờ nữa, ánh mắt của y hơi khó hiểu. Y quay sang nói với Huỳnh trưởng môn:
“Quả không hổ danh Huỳnh đại trưởng môn. Vậy là ông đã giải ra trước. Vậy xin mời.”
Thế cờ của Lưu Quang Hổ thoạt trông khá đơn giản, nhưng thế trận bày ra lại vô cùng hung hiểm. Tướng đỏ đã bị song xe, pháo mã đen hợp công vây vào góc chết, sĩ tượng đã bị phá sạch, chỉ còn một nước cuối cùng là sẽ phân thắng bại. Trong khi đó, song pháo đỏ nằm hai góc rời rạc ở sân nhà, công không được mà thủ cũng không xong, chỉ còn mã xe là có thể chiếu được tướng đen, nhưng cả hai lại nằm hai góc riêng nên việc phối hợp rất khó. Quả thực bên đỏ gần như không thể cứu vãn được nước chết cuối cùng của mình, thế thẳng thua dường như đã định. Ấy thế mà yêu cầu Lưu Quang Hổ đưa ra là phải đánh hòa, những người ở ngoài có chút hiểu biết về cờ tướng đều lắc đầu bó tay. Theo quy củ chơi cờ thế, người ra thế cờ sẽ bày trận kèm theo yêu cầu hoặc phải đánh thắng, hoặc phải đánh hòa. Nếu người giải trận làm được như yêu cầu xem như thắng cuộc, nếu làm không được thì người ra thế cờ phải giải tự mình giải thế thì mới tính là thắng. Trong bộ môn này, điều quan trọng nhất là người ra thế cờ cần phải nắm vững, tính trước được tất cả mọi biến hóa của trận thế. Vì vậy nên việc sáng tạo ra được một thế cờ mới, ngoài những cao thủ bậc nhất ra thì khó ai có thể làm được.
Huỳnh trưởng môn từ tốn nói:
“Quả thật Lưu trưởng môn kỳ nghệ hơn người, tôi đây bái phục. Có thể xếp ra được thế cờ như vầy, thật trong đời tôi khó có thể gặp được người thứ hai.”
Lưu Quang Hổ đáp:
“Người có kỳ nghệ như Huỳnh trưởng môn, quả thật tôi cũng không thể gặp được người thứ hai. Thế trận mà ông bày ra, tôi quả chưa giải được, sao còn dám nhận bốn chữ “kỳ nghệ hơn người”. Nếu ông quả thật đã giải được thế “Dụng Binh Cứu Chúa” này của tôi, thì tôi thua tâm phục khẩu phục.”
Nói rồi y bước về phía quân đen. Huỳnh trưởng môn cung tay tỏ ý bắt đầu rồi đi nước đầu tiên, đưa Mã xuống chiếu tướng.
Bên ngoài gian phòng đám đệ tử bu đen bu đỏ, ráng căng mắt để nhìn cho rõ diễn biến bên trong, nhưng tất nhiên cũng không ai dám phát ra một tiếng động nào, đến thở cũng ko dám thở mạnh. Nên biết cao thủ đối cờ, hạ thủ bất hoàn, nếu sơ sẩy một nước, hay thậm chí chỉ là chạm nhầm vào một quân cờ thì không gì cứu vãn được. Lưu Quang Hổ nhiu mắt một cái rồi thoái tướng tránh thế công của Mã. Thế cờ này y khổ công nghĩ ra, đã


Lamborghini Huracán LP 610-4 t