Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chết trong đêm Noel - Full

Chết trong đêm Noel - Full

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:52 17/12/2015

Lượt xem: 1341514

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1514 lượt.

aì Lee . Không may là trong lúc hoảng loạn ấy thì không ai nhớ gì cả . Ông Tressiian thì nói mình nhìn thấy Alfred và Harry đi qua phòng xép để lên lầu . Lời làm chứng đó đặt họ ra ngoài sự nghi ngờ . Nếu tôi hiểu đúng thì cô Estravados lên lầu muộn hơn ... là một trong số người lên sau cùng . Tất cả đều khai rằng Stephen, George và David lên trước tiên, mỗi người đều nói mình nhìn thấy người kia . Rất khó phân biệt lời khai giả với lời khai không đúng do không cố ý . Mọi người đều chạy đến hiện trường ... tình hình lúc ấy rất căng thẳng ... khó phân biệ trật tự trước sau ...- Ông có thấy chi tiết ấy là quan trọng không ? - Poirot chậm chạp hỏi .- Quan trọng chứ, thưa ông, vì đây là vấn đề thời gian ... Ông có nhớ là kẻ giết người chỉ có một khoảng thời gian rất ngắn không ?- Tôi đồng ý với ông . Vấn đề thời gian chiếm vị trí hàng đầu trong vụ này .Sugden nói tiếp:- Cái la `m cho cuộc điều tra khó khăn thêm là có hai thang gác để lên trên lầu . Thang gác lớn từ phòng xép đi lên có chiều dài bằng khoảng cách từ phòng khách tới phòng ăn . Cầu thang thứ hai ở đầu nhà . Đây là cầu thang mà Stephen thường dùng . Cô Estravados thì dùng cầu thang ở phòng xép .- Cái đó làm cho cuộc điều tra thêm phần phức tạp .*Cửa bật mở, Magdalene vội vã bước vào . Mặt đỏ lên, hơi thở dồn dập, chị đến bên bàn và nói:- Chồng tôi tưởng tôi đã đi nghỉ nhưng tôi đã nhẹ nhàng ra khỏi phòng để tới đây .Chị quay sang đại tá Johnson bằng cặp mắt van nài:- Đại tá Johnson, nếu tôi nói sự thật, thì ông sẽ giữ kín cho, đúng không ? Rất cần thiết không để lộ ra ngoài .- Bà Lee, đó là việc không liên quan gì đến vụ án chứ ?- Vâng . Cái đó chỉ liên quan đến ... đời tư của tôi thôi .Ddại tá Johnson nói:- Tốt nhất là để lương tâm yên ổn, bà Lee, chúng tôi sẽ xem xét sau .Mắt đẫm lệ, Magdalene bảo ông:- Vâng, tôi tin tưởng các ông . Các ông là những người tốt . Thế này: có một người ...Chị ngừng bặt .- Rồi sao nữa, bà Lee ?- Tối hôm ấy tôi muốn nói chuyện với một người ... với một trong số bạn tôi mà không muốn để George biết . Tôi đã phạm sai lầm, tôi xin thú nhận, nhưng đúng là như vậy . Sau bữa ăn, tôi quyết định đi gọi điện thoại, tưởng rằng chồng tôi vẫn còn ngồi ở phòng ăn . Nhưng khi tôi mở cánh cửa này thì tôi thấy George đang gọi máy nói . Tôi chờ ...- bà đứng ở đâu, thưa bà ? - Poirot hỏi .- Phía sau chân cầu thang có cái mắc áo treo những áo khoác . Tôi lẩn vào đó để chờ George từ trong phòng đi ra . Nhưng không thấy anh ấy quay ra . Cùng lúc ấy có tiếng động lớn ở trên lầu . Nghe thấy tiếng kêu của ông già, tôi lao lên thang gác .- Như vậy, chồng bà không rời khỏi phòng có máy điện thoại trước khi có tiếng kêu trên lầu ư ?- Không .- Còn bà thì vẫn nấp sau mắc áo khoác ở chân cầu thang từ chín giờ đến chín giờ mười lăm ư ? - Đại tá Johnson hỏi .- Vâng, nhưng tôi không thể nói ra được, ông hiểu rồi! Tôi không thể trả lời các ông trước mặt chồng tôi được . Anh ấy sẽ hỏi tôi đứng đấy làm gì .Johnson xác nhận:- Đúng thế!Chị mỉm cười nhìn ông:- Tôi được an ủi sau khi thú tội với các ông . Nhưng xin các ông đừng nói lại với chồng tôi . Ddã hứa rồi, đúng không ? Tôi biết là mình có thể tin tưởng ở các ông ... ở cả ba ông .Đại tá Johnson thở dài:- Trời! Cái đó có thể diễn ra như vậy . Câu chuyện của bà ta có thể chấp nhận được . Mặt khác ...- Bà ta có thể còn nói dối nữa - Sugden kết luận - Chúng ta không thể biết được .o0o3Đứng bên một cửa sổ trong phòng khách, chiếc rèm cửa che lấp nửa người, Lydia đang nhìn ra bên ngoài . Một tiếng động trong phòng làm chị giật mình . Quay lại, chị thấy Hercule Poirot đang đứng trước cửa ra vào .- Ông làm tôi sợ, ông Poirot .- Xin lỗi bà, thưa bà . Tôi đã đi nhẹ nhàng .- Tôi tưởng đây là Horbury - Chị nói .Hercule Poirot gật đầu:- Đúng thế . Hắn không bao giờ gây tiếng động ... Hắn đi nhẹ nhàng như một con mèo ... hoăc. như một tên ăn că"p .Anh nghỉ một lát và nhìn chị .Không cần giữ những ý nghĩ thầm kín, chị nhăn mặt nói:- Tôi không thích loại người như vậy . Tôi rất sung sướng khi thấy anh ta rời khỏi ngôi nhà này .- Và tôi có lời khen bà nếu bà loại bỏ hắn ...- Ông nói sao , ông Poirot ? Ông biết anh ta có vấn đề gì ?- Đó là con người tìm nắm những vụ bê bối ... giữ kín chúng để sử dụng những khi cần thiết ... một kẻ tống tiền .Lydia hỏi:- Anh ta có biết một điều gì đó ... trong cái chết của ông Simeon Lee không ?Poirot nhún vai rồi trả lời:- Hắn có đôi tai dài và đôi chân nhẹ nhàng . Có thể hắn đã nghe được vài mẩu chuyện và hắn giữ lại cho mục đích cuối cùng của mình .- Ông muốn nói anh ta sẽ tống tiền một người nào đó trong gia đình chúng tôi ư ?- Cái đó có khả năng . Nhưng tôi tới đây không phải vì chuyện đó .- Ông muốn nói với chúng tôi điều gì, thưa ông ?Poirot chậm chạp nói:- Tôi đã nói chuyện với ông Alfred Lee . Ôn gây yêu cầu tôi làm một việc và tôi muốn biết ý kiến của bà trước khi nhận lời . Nhưng tôi đã ngạc nhiên trước sự tương phản giữa màu áo của bà với màu của chiếc rèm che khiến tôi không thể không chiêm ngưỡng ...- Ông Poirot - Chị nói bằng giọng nghiêm trang - Chúng ta có nên mất thì