
KHI........TIỂU THƯ VÀ HOÀNG TỬ ĐI HỌC
Tác giả: Agatha Christie
Ngày cập nhật: 22:52 17/12/2015
Lượt xem: 1341515
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1515 lượt.
giờ về những lợi ngợi khen không ?- Tha lỗi cho tôi, thưa bà . Phụ nữ nước Anh ít người biết nghệ thuật thời trang . Buổi tối, lần đầu gặp bà, bà mặc chiếc áo có đường kẻ đơn giản nhưng có những hình vẽ mạnh dạn ... rất đặc biệt và ... rất đẹp .Sốt ruột, Lydia hỏi:- Ông gặp tôi có chuyện gì ?Poirot trở lại giọng nghiêm chỉnh:- Thưa bà, thế này . Chồng bà muốn cá nhân tôi làm một cuộc điều tra . Ông ấy yêu cầu tôi ở lại nhà ta, mang hết khả năng của mình để giải quyết tới cùng vụ này .- Rồi sao nữa ? - Lydia hỏi bằng giọng khô khan .- Tôi không thể chấp nhận lời yêu cầu nếu không được bà chủ nhà đồng ý .Lydia bình tĩnh nói:- Tất nhiên tôi đồng ý với lời mời của chồng tôi .- Vâng, thưa bà, như vậy cũng chưa đủ . Bà có muốn sự có mặt của tôi trong ngôi nhà này không ?- Tại sao lại không ?- Chúng ta hãy thành thật với nhau . Đây là câu hỏi tôi đặt ra: bà muốn hay không muốn sự thật được phơi bày giữa thanh thiên bạch nhật không ?- Chắc chắn là tôi muốn như vậy .Poirot thở dài:- Bà có nên có những câu trả lời theo thói thường không ?- Tôi không phải là người đàn bà theo thói thường .Chị bậm môi, ngập ngừng một lát rồi nói tiếp:- Tốt hơn cả là nói thật với nhau . Tôi rất hiểu ông . Bố chồng tôi bị giết một cách ghê tởm ... không thể tố cáo Horbury tội cướp của, giết người được nên người ta nghĩ đến một người nào đó trong gia đình . Đưa một thành viên của gia đình ra trước tòa án thì kẻ thủ phạm đó sẽ gieo nỗi nhục vào mỗi người chúng tôi ... ông Poirot, thật lòng mà nói thì tôi không muốn cái đó .- Bà muốn kẻ giết người thoát khỏi sự trừng phạt hay sao ?- Trên thế gian này không ít những kẻ phạm tội đang sống tự do .- Tôi công nhận với bà điều này .- Thêm hoặc bớt một kẻ phạm tội thì có nghĩa lý gì ?- Hãy nghĩ đến những thành viên khác trogn gia đình . Đến những người vô tội, thưa bà .Lydia nhìn anh:- Hắn còn làm gì được ?- Nếu vụ này kết thút theo ý muốn của bà thì không bao giờ người ta biết sự thật . Một bóng ma sẽ ám ảnh mọi người ...- Tôi không nghĩ đến điều đó - Lydia ngập ngừng nói .- Không một ai biết kẻ nào đã gây ra tội ác - Poirot nói ... - Ít nhất - Anh hạ giọng - Ít nhất nếu bà đã biết kẻ đó từ trước, thưa bà .Chị kêu lên:- Ông không có quyền nói như vậy! Không đúng . Ôi! Nếu đó là một người ngoài ... chứ không phải là một thành viên trong gia đình!- Có thể hắn là cả hai .Chị nhìn anh:- Ông nói sao ?- Kẻ giết người có thể là một thành viên trong gia đình ... đồng thời là một người ngoài ... Bà hiểu cái đó chưa ? Đây là ý kiến của Hercule Poirot!Anh nhìn chị bằng cặp mắt dò hỏi:- Tôi phải trả lời ông Alfred Lee như thế nào đây ?Lydia giơ tay lên rồi để rơi thõng xuống, vẻ thất vọng .- Nói rằng bà đã chấp nhận ... tất nhiên .o0o4Pilar đang đứng giữa phòng hòa nhạc . Như một con vật bị săn đuổi, cô sợ hãi nhìn xung quanh .- Tôi muốn đi khỏi đây . - Cô nói .- Không phải chỉ một mình cô muốn như vậy - Stephen Farr thân mật nói - Nhưng người ta không cho cô đi đâu cả .- Ai ? ... Cảnh sát ư ?- Đúng thế .Bằng một giọng nghiêm chỉnh, cô nói:- Thật đáng buồn khi có việc liên quan tới cảnh sát . Cái đó không đáng có với những người đáng được tôn trọng .- Như cô chẳng hạn - Stephen tươi cười nói .- Ồ! Tôi không nói tôi - Pilar nói - Nhưng các bác Alfred, Lydia, David, Hilda và George ... và cả Magdalene nữa .Stephen châm một điếu thuốc, hút vài hơi rồi hỏi:- Tại sao lại trừ ra thế ?- Sao ?- Tại sao cô không kể đến bác Harry ?Pilar bật cười phô ra những chiếc răng trắng và đều .- Ồ! Bác Harry thì khác với mọi người . Bác ấy đã có nhiều cuộc gặp gỡ cảnh sát .- Có thể là cô có lý . Bác ta khác hẳn với những người khác trong gia đình .Nghỉ một lát, anh lại hỏi:- Cô có yêu quí những người thân của mình ở nước Anh không ?Cô ngập ngừng trước khi trả lời:- Họ rất đáng mến ... tất cả rất đáng mến . Nhưng họ không cười ... và không vui vẻ .- Cô thân mến, cô không nghĩ đến việc trong nhà vừa xảy ra một vụ án ư ?- Đúng thế - Pilar nói .- Người ta không tóm được thủ phạm . Ở nước Anh cũng như ở Tây Ban Nha người ta coi thường những vụ án giết người .- Anh chế giễu tôi ư ?- Không . Tôi không thích đùa .- Vì cả anh, anh cũng muốn rời khỏi đây, đúng không ?- Đúng .- Và người cảnh sát đẹp trai không cho anh đi ư ?- Tôi không hỏi ông ta . Nhưng nếu hỏi thì chắc chắn ông ta sẽ từ chối . Tôi phải thận trọng, Pilar, phải rất thật trọng .- Thật đáng buồn - Pilar thở dài .- Quá đáng buồn nữa là khá c. Có nhà thám tử người nước ngoài đi lùng sục khắp nơi . Tôi chưa biết ông ta là người thế nào, nhưng ông ta làm đầu óc tôi căng thẳng .Cau mày, Pilar hỏi anh:- Ông ngoại tôi rất giàu, đúng không ?- Hình như thế .- Ai hưởng số gia tài ấy ? Bác Alfred và những người khác ư ?- Cái đó tùy thuộc vào bản di chúc của ông cụ .- Có thể ông ngoại sẽ cho tôi một số tiền lớn - Pilar mơ màng nói - Nhưng chưa chắc .Cô thở dài .Stephen muốn an ủi cô:- Tương lai của cô đã được bảo đảm . Cô đã là một thành viên trong gia đình và mọi người sẽ chăm sóc cô .- Tôi ... tôi là thành viên của gia đình . Thật là kỳ cục! Nhưng, cũng chẳng kỳ cục chút nào!- Tôi hiể