Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Chuyện không công bố của Sherlock Holmes - Full

Chuyện không công bố của Sherlock Holmes - Full

Tác giả: Enleri Kuin

Ngày cập nhật: 22:49 17/12/2015

Lượt xem: 1341026

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1026 lượt.

thằng điên, kẻ bạo dâm nhưng rất chi li, cẩn thận đến mức chuẩn xác.-Có nghĩa là ngài công nhận Sở Liêm phóng Scotland không phải chỉ bận bịu công chuyện với mấy thằng đần độn.-Không nghi ngờ gì điều đó, và tôi cũng sẽ rất sung suớng đuợc giúp đỡ các ngài, bất kì chuyện gì trong phạm vi có thể của mình.Nghe mấy lời ấy Lestrade mở to mắt. Từ xưa đến nay ông ta chưa bao giờ nghe thấy Sherlock Holmes chịu giảm nhỏ tài năng của mình. Viên cảnh sát định tìm một câu đáp lại thích hợp, nhưng rõ ràng sự ngạc nhiên của ông ta quá lớn đến mức không tìm ra lời nói.Tuy vậy viên thanh tra cũng kịp định thần để nói ra lời yêu cầu thường lệ:-Nếu như ngài gặp may và tìm đuợc tên hung thủ..-Tôi không tìm hú họa, Lestrade- Holmes nói- Các ngài cứ tin rằng tất cả mọi cành nguyệt quế sẽ thuộc về Sở Liêm phóng Scotland.Sherlock Holmes ngừng một tẹo rồi buồn bã nói thêm:- Nếu như công chuyện tiến được đến đó (!)Sau đó anh bạn tôi quay sang bác sĩ Meray.-Ngài cho phép chúng tôi xem qua trại Tế bần của ngài không, thưa bác sĩ?Bác sĩ Meray cúi mình-Hết sức vinh dự, thưa ngài Holmes.Lúc đó cửa chợt mở ra và xuất hiện một sinh vật què quặt với một chân kéo lê. Làm tôi chấn động hơn cả là cái nhìn không sinh khí của người này. Nét mặt trơ, sệ xuống, cái mồm nửa hé nói lên trí não đần độn của hắn. Với dáng đi lệt sệt sinh vật này lại gần bệ, leo lên nó và nhìn dò hỏi vào bác sĩ Meray, ông này đang cười với hắn như người ta cuời với đứa trẻ thơ.-À, Pior, anh có thể phủ thi thể đi.Trên bộ mặt không có tư duy cũng thấp thoáng ý chiều lòng bác sĩ. Bất giác tôi có ý nghĩ so sánh người này, với con chó trung thành mà chủ nó vừa ra mệnh lệnh. Sau đấy bác sĩ Meray ra hiệu và chúng tôi rời bệ tử thi.-Tôi sẽ đi- Lestrade nói, mặt nhăn lại vì mùi phê-non- Nếu như ngài cần một thông tin nào đó, ngài Holmes - ông ta nói thêm với vẻ trịnh trọng- ngài cứ tự nhiên trong cư xử với tôi.-Cám ơn, Lestrade- Holmes cũng nói nhã nhặn và trịnh trọng như vậy.Hai nhà thám tử rõ ràng đã quyết định hưu chiến trong lúc hung thủ còn chưa bị phát hiện, nhân tiện tôi nói đây là cuộc hòa hoãn đầu tiên mà tôi nhớ đuợc.Trong lúc rời bỏ nơi đáng sợ này, tôi ngoái lại và nhìn thấy Pior đang cố gắng vuốt thẳng tấm khăn liệm trên thân thể của Edna Champien. Holmes cũng nhìn vào người đần độn, có điều gì đó thấp thoáng trong cặp mắt xám ánh thép của bạn tôi.


Chương 4: Chỗ ở của bác sĩ Meray

-Dù có cố gắng điều gì mà anh có thể làm- Bác sĩ Meray nói sau đó mấy phút- nhưng trong một thành phố rộng lớn như thế này, cũng chẳng khác gì định quét sạch nuớc biển bằng cái chổi. Biển cả của bần cùng và tuyệt vọng.

Khi ra khỏi nhà xác, chúng tôi cắt chéo qua sân sau lát bằng đá phiến. Bác sĩ Meray đưa chúng tôi qua một chiếc cửa khác vào một khu trú ngụ cũ kỹ, sứt sẹo nhưng ít ảm đạm hơn. Rõ ràng truớc kia khu công trình không cao bằng đá này là chuồng ngựa- các ngăn phân chia từng khoang hãy còn lưu lại đến giờ. Do khu trú ngụ này kéo dài ra như một đuờng ke tàu hỏa, nên các ngăn nhà cũng mở rộng dần, cho đến lúc biến thành một chỗ có thể gọi đuợc là các căn phòng. Các chữ ghi trên những tấm biển cac-tông ấn định từng khu phòng ngủ cho đàn bà, đàn ông, có phòng ngoại trú và phòng chờ của người khám bệnh. Ngay truớc mặt tôi là biển chỉ dẫn "Tới Phòng trực và Nhà ăn".Tấm rèm che cửa vào phòng ngủ nữ đóng kín, nhưng cửa vào phòng nam đang mở và thấy rõ mấy chiếc giuờng sắt đôi, đang có đám người rách rưới thảm hại ngủ trên đó.Trong căn phòng truớc buồng ngoại trú có ba bệnh nhân chờ đợi, trong đó có một người dàn ông to lớn, hình thù như một con vật và bẩn thỉu như vừa trong ống khói chui ra. Hắn ta ngồi, cau có nhìn chằm chằm vào cô gái xinh đẹp đang băng cho mình. Một chân hắn đặt lên chiếc ghế dài thấp và cô gái vừa mới băng xong. Cô ta nhỏm dậy, hất mớ tóc đen xõa truớc mặt sang bên.-Ông ta bị mảnh kính cứa đứt chân rất sâu- cô gái nói với bác sĩ Meray.-Xenli, các ngài đây là Sherlock Holmes và bạn đồng nghiệp của ngài, bác sĩ Watson. Xin các ngài cho phép tôi được giới thiệu- đây là cô Xenli Janger, cháu họ tôi và là người giúp việc không ai thay thế đuợc. Tôi không biết sẽ xoay xở ra sao nếu không có cô ấy ở đây.Xenli Janger chìa bàn tay thanh thanh cho từng người trong chúng tôi-Tôi đuợc nghe danh các quí ngài từ truớc đây nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ là mình sẽ đuợc làm quen với các bậc danh tiếng như hai ngài.-Tiểu thư đã quá lời khen chúng tôi- Holmes nói vài lời.Phong độ của cô gái làm tôi hết sức quí mến và tôi nghiêng mình thi lễ.Bác sĩ Meray nói:-Tôi đi đây, Xenli. Liệu cô có thể chỉ cho ngài Holmes và bác sĩ Watson khắp khu trú ngụ này đuợc không. Có thể là các ngài ấy muốn xem phòng trực và nhà ăn đấy.Bác sĩ Meray vội vã huớng về phía nhà xác, còn chúng tôi bắt đầu đi theo cô Janger nhưng chưa đuợc mấy buớc thì Holmes bất ngờ cất tiếng:-Chúng tôi có ít thời gian, tiểu thư Janger ạ. Có lẽ ta để cuộc tham quan vào lần sau thì hơn. Hôm nay chúng tôi đến đây đơn thuần là về nghiệp vụ thôi.Rõ ràng cô gái không thấy ngạc nhiên-Tôi hiểu ạ, thưa ngài Holmes. L