
Tác giả: Enleri Kuin
Ngày cập nhật: 22:49 17/12/2015
Lượt xem: 1341029
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1029 lượt.
t hào phóng tiền của và thời gian đến mức khu trú ngụ này cũng thuộc về ngài ngang mức thuộc về chúng tôi. Vị tất chúng tôi dã toàn vẹn đuợc nếu như không có sự giúp đỡ của ngài.Công tước Risa đỏ bừng mặt:-Tiểu thư đã nói quá lời, thưa tiểu thư qúy mến.Cô gái dịu dàng chạm vào tay công tuớc. Đôi mắt cô sáng lên. Nhưng chỉ lát sau đôi mắt ấy đã trầm xuống và trạng thái Xenli thay đổi hẳn.-Ngài đã nghe tin chưa, thưa Công tuớc? Lại một vụ nữa.Công tuớc buồn bã gật đầu.-Chẳng lẽ chuyện đó không bao giờ kết thúc đuợc ư? Ngài Holmes, ngài không quyết định đem tài năng của ngài vào cuộc truy tầm Kẻ mổ bụng hay sao?-Chúng ta sẽ xem các sự kiện phát triển ra sao- Holmes nói ngắt đoạn- Chúng tôi đã lấy của tiểu thư nhiều thời gian, tiểu thư Xenli. Tôi hy vọng là chúng ta còn đuợc gặp nhau.Tôi và Holmes nghiêng mình thi lễ rồi đi ra cửa.Chiều đã buông và các ngọn đèn đuờng thưa thớt của khu Waitrepon nhấp nháy trên các đuờng phố không nguời qua lại. Trời tối xuống rất mau, màn đêm từng phút một bao trùm lên tất cả.Tôi dựng cổ áo khoác:-Holmes ạ, thú nhận là một chén trà nóng bên lò suởi..-Cẩn thận, Watson- Holmes bật kêu lên, tỏ rõ phản ứng nhanh hơn so với tôi. Nửa phút sau đó hai chúng tôi phải gạt đỡ một cách tuyệt vọng với ba tên côn đồ, vừa lao ra ở một chiếc sân tối và công kích vào bọn tôi.Tôi thấy con dao loáng lên và một tên trong bọn quát :" Chúng bay quần với thằng cao kều!" Sau đó tôi còn lại một đấu một với tên thứ ba, nhưng như thế cũng quá đủ vì trong tay thằng này có con dao găm. Cách tấn công ác hiểm tỏ rõ ý định cuối cùng của nó. May là tôi đã kịp xoay người đột ngột để đối phó, tuy thế cây gậy nhỏ bị văng khỏi tay. Thằng này chắc hẳn đã thọc đuợc dao vào người đối thủ, nếu như trong lúc vội vã, định đánh quị ngay đối phương nó không bị truợt chân ngã ép vào tôi, tay hoa lên loạng choạng. Bằng phản xạ bản năng, tôi thúc đầu gối vào mặt hắn. Thậm chí tôi thấy đau ở đùi và gối vì cú thúc mạnh, còn thằng côn đồ hộc lên, loạng choạng buớc lùi lại. Máu mũi nó tuôn ra xối xả.Holmes giữ nguyên đuợc cả cây gậy lẫn sự bình tĩnh. Bằng khóe mắt tôi thấy động tác phòng ngự đầu tiên của Holmes. Sử dụng cây ba-toong như thanh gươm anh ta quật vào tên côn đồ đứng gần mình, khiến nó rú lên và lăn quay ra đất.Tôi không nhìn thấy gì thêm vì đối thủ của tôi lại công kích. Chúng tôi chộp sống chộp chết lấy nhau và cùng lăn ra bãi đá cuội. Đứa nhận phần thanh toán tôi là một tên bợm to, khỏe nên mặc dù tôi cố sức nện hắn bằng tay, mà con dao của hắn cứ mỗi lúc một gần mãi vào họng tôi.Tôi đã sẵn sàng gửi linh hồn cho đấng Sáng tạo thì cây ba toong của Holmes phang xuống tên khốn kiếp. Mắt hắn trợn nguợc, còn tôi vất vả hất đuợc nó ra và quỳ gối để nhổm dậy. Ngay lúc đó một trong hai tên đối đầu với Holmes gào lên vì đau và tức tối: "Chạy thôi Batch! Bọn này vâm lắm!" Chúng vội vàng nâng thằng thứ ba lên và cả lũ biến nhanh vào bóng tối.Holmes khom gối cúi xuống tôi.-Watson, cậu nguyên lành hả? Nó không chích cậu bằng dao phải không?-Tớ không bị vết xầy nào, Holmes ạ- tôi nói để bạn mình yên tâm.-Nếu như chúng làm cậu bị thương thì không bao giờ tớ tha thứ cho mình vì chuyện đó.-Còn cậu sao, bô lão?-Chỉ hơi đau ở cẳng chân- giúp tôi đứng lên xong, Holmes cau có nói thêm: -Tôi là thằng ngốc thực sự.. Đã không chờ đợi cuộc công kích hơn mọi thứ. Tính chất của vụ việc thay đổi nhanh thật.-Đừng tự trách mình làm gì. Làm sao mà biết trước được.-Nghề nghiệp của mình bao gồm ở việc phải biết đuợc tất cả.-Cậu đã nhanh chóng định cách xử lý đến mức bọn chúng phải đâm đầu chạy, mặc dù mọi lợi thế đều ở phía chúng.Nhưng Holmes không tiếp nhận các câu an ủi của tôi.-Cần phải xoay hướng nhanh mới đúng, Watson- bạn tôi nói- Thôi ta đi đi. Mình sẽ thuê một chiếc xe ngựa hòm để họ đưa ta về với bếp lò và chén trà nóng, thứ mà anh đang mong ước.Vừa lúc đó chiếc xe ngựa hòm hiện ra và chúng tôi nhanh nhẹn dừng nó lại. Trên đuờng xe quay về phố Baker, Holmes bảo tôi:-Thật hay khi biết đứa nào đã cử chúng đi.-Rõ ràng là có tên muốn nhìn thấy bọn mình ở dạng các xác chết- tôi đáp.-Nhưng kẻ thù của chúng ta, dù dó là thằng nào, đã chọn bọn thuộc hạ khá dở. Đúng ra phải tìm một bọn lạnh mặt hơn. Lũ vừa rồi đã chạm phải gai nên hành động không lấy gì làm khéo cho lắm.-Hãy coi mình là đã gặp may đi, Holmes.-Ít nhất thì chúng cũng đạt đuợc một điều. Nếu như trước kia tôi còn hồ nghi thì bây giờ tôi không chịu bỏ qua việc này.Holmes nói điều đó với giọng rầu rĩ. Đoạn đuờng còn lại cả hai đều im lặng, chỉ khi đã cùng ngồi truớc bếp lò và bà Hudson mang trà nóng vào, Holmes mới nói:-Sau lúc tôi rời anh hôm qua Watson ạ, tôi đã kiểm tra một vài dữ kiện. Anh có biết bức tranh "Khỏa thân" triển lãm ở Bảo tàng Nghệ thuật Dân tộc là thuộc về cây bút lông của một Sairx Oxborn nào đó không?-Anh nói là Sairx Oxborn?-Của Công tuớc Sairx bố đấy.ENLERI THÀNH CÔNGThám tử Enleri đánh máy suốt đêm, không rời bàn phím phút nào.. Tới rạng sáng thì râu cằm đâm ra tua tủa, hai mắt anh ta díp lại và quả thực sắp chết vì đói. Enleri lần xuống bếp, mở tủ lạnh lấy ra cha