![[ 12 Chòm Sao ] Lớp Học Yêu Ma Siêu Quậy](/images/truyen-trinh-tham/12-chom-sao-lop-hoc-yeu-ma-sieu-quay.jpg)
[ 12 Chòm Sao ] Lớp Học Yêu Ma Siêu Quậy
Tác giả: Enleri Kuin
Ngày cập nhật: 22:49 17/12/2015
Lượt xem: 1341012
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1012 lượt.
sĩ?- Tôi hỏi.-Nó học ở khoa Y, nhưng đã gặp nhiều chuyện không thành đạt ở mọi lĩnh vực khác. Vì thế mà nó đã chết.Lại là sự nhấn giọng lạ lùng ấy. Tôi nhìn sang Holmes, nhưng vẻ anh ta như đang quan tâm nhiều hơn tới các thứ trang hoàng sang trọng, của căn nhà có trần vòm. Mặt Holmes chuyển từ vật nọ sang vật kia, còn đôi tay gân guốc thì bện lấy nhau ở sau lưng.Công tuớc Sairx đưa chiếc hộp cho Holmes:-Vì lẽ đây không phải là vật của tôi, thưa ngài, tôi trả nó lại cho ngài. Giờ xin các ngài tha lỗi, tôi cần phải sửa soạn lên đuờng.Tôi hoàn toàn kinh ngạc với hành vi của Holmes. Sự đối xử bất nhã của Công tuớc đối với chúng tôi không gây nên ở anh ta một sự công phẫn nào, mặc dù xưa nay Sherlock Holmes không cho phép ai dẫm đạp lên mình. Bạn tôi cung kính cúi người nói:-Chúng tôi không dám giữ đại nhân lại lâu hơn nữa, thưa đại nhân.Xử sự của Công tuớc vẫn thô bạo như lúc truớc. Ông ta không nghĩ đến cả chuyện giật dây chuông để gọi gia nhân, và chúng tôi đành phải tự mình tìm lấy lối ra.Hóa ra chúng tôi cũng còn gặp may. Khi hai người đi ngang qua gian phòng ngoài vĩ đại để tới cửa ra ngoài tòa nhà, thì ở cửa bên có hai người buớc vào- Một người đàn ông và một đứa bé.Khác với Công tuớc là vẻ mặt của cả hai người này không có gì thù địch.Đứa trẻ là một bé gái khoảng chín mười tuổi, bé nhìn chúng tôi và nụ cười vui mừng làm rạng rỡ khuôn mặt nhạt bé bỏng. Người đàn ông, cũng như Công tuớc, có dáng thanh mảnh. Cái nhìn nhanh nhẹn của đôi mắt to lấp lánh nhìn chúng tôi với vẻ dò hỏi, nhưng không có ý gì hơn sự tò mò. Sự giống nhau thoang thoảng với công tước Sairx cho phép đưa ra đuợc một nhận xét: đấy là người con khác của ông ta.Sự xuất hiện của cặp này không tỏ ra cho tôi có điều gì khác thường, nhưng rõ là làm cho anh bạn Holmes của tôi bối rối. Anh đột ngột dừng lại và chiếc hộp với cùng với các dụng cụ mổ mang trên tay rơi xuống. Các dụng cụ bằng thép kêu vang trên nền đá và tiếng vọng vang đi khắp lâu đài to lớn.-Sao tôi lại vụng về thế nhỉ- Holmes thốt ra rồi với dáng còn vụng về lóng ngóng hơn, chặn mất đuờng của tôi khi tôi định cúi xuống nhặt chúng.Người đàn ông xô đến với nụ cuời và quỳ đầu gối xuống khi nói:-Xin ngài cho phép, thưa ngài!Cô bé cũng vội vàng chạy đến như thế.-Con sẽ giúp bố, bố ạ.Người đàn ông cười càng rộng mở hơn.-Tất nhiên, con gái yêu. Bố con mình cùng giúp cho ngài đây. Con có thể đưa các dụng cụ cho bố, nhưng thận trọng con nhé, khéo không đứt tay đấy.Hai chúng tôi im lặng dõi theo cô bé đưa hết dụng cụ này đến dụng cụ khác cho bố. Lòng mến yêu của nguời bố đối với con gái hết sức cảm động, ông ta bất đắc dĩ rời mắt khỏi con khi đặt nhanh các dụng cụ lấp lánh, vào ô thích hợp của chúng. Làm xong việc đó người đàn ông đứng lên, nhưng cô bé vẫn tiếp tục xem tìm trên nền đá.-Còn cái cuối cùng biến đâu rồi bố ơi?-Có lẽ thiếu nó, con gái ạ. Bố không cho là nó lăn đi xa đâu.Ông ta nhìn dò hỏi vào Sherlock Holmes, bạn tôi lúc này đã thoát ra khỏi vẻ trầm ngâm kì lạ.-Ngài nói đúng, thưa ngài, nó bị thiếu. Cám ơn ngài và xin ngài tha lỗi cho sự vụng về của tôi.-Chuyện vặt. Tôi hi vọng là các dụng cụ không bị hư hỏng gì- Ông ta đưa chiếc hộp cho Holmes, bạn tôi đón lấy với nụ cười.-Có phải là tôi đang đuợc vinh dự trò chuyện với Công tuớc Risa Sairx?-Vâng- người đàn ông tóc đen niềm nở đáp lời- Còn đây là con gái tôi, cháu Deborah.-Xin cho phép đuợc giới thiệu bạn đồng nghiệp của tôi, bác sĩ Watson. Tôi là Sherlock Holmes.Tên của nhà thám tử vĩ đại rõ ràng đã gây ấn tuợng đến công tước Risa Sairx. Đôi mắt ông ta mở to trong nỗi ngạc nhiên.-Bác sĩ Watson- ông ta lắp bắp khi chào tôi, nhưng tiếp tục nhìn sang Sherlock Holmes- Và ngài.. hết sức hả dạ, thưa ngài. Tôi đã đọc về các chiến công của ngài.-Ngài hết sức tốt bụng, thưa Công tuớc- Holmes đáp lời.Đôi mắt của bé Deborah lấp lánh- cô cúi chào trọng vọng và nói:-Với Deborah cũng là vinh dự hết sức to lớn, thưa hai ngài.Cô bé nói bằng giọng cảm động hiếm thấy. Công tuớc Risa nhìn con gái với vẻ tự hào, nhưng dẫu sao tôi cũng cảm thấy trong dáng vẻ của ông ta có nỗi buồn gì đó.-Deborah- ông nghiêm nghị khi nói- Con cần ghi nhớ cuộc làm quen với hai ngài nổi tiếng đây, như một sự kiện trọng đại trong đời, con ạ.-Tất nhiên là thế, bố ạ- cô bé đáp hồn nhiên và ngoan ngoãn.Tôi hoàn toàn tin rằng cô bé chưa nghe đến tên một ai trong hai chúng tôi.Holmes kết thúc nghi lễ qua lại thân ái sau khi nói:-Chúng tôi đến đây, thưa đại nhân, là để hoàn chiếc hộp có gia huy dòng họ Sairx cho công tuớc Sairx, chiếc hộp mà tôi coi là thuộc quyền sở hữu của ngài ấy.-Và các ngài phát hiện ra là mình đã lầm?-Chính thế, công tuớc cho rằng có thể là của người em đã chết của ngài- Michel Sairx.-Đã chết?- Tiếng thốt lên của người đàn ông gần như một phản ứng uể oải hơn là một câu hỏi.-Cha ngài cho chúng tôi hiểu là thế.Nét mặt của Công tước Risa Sairx thể hiện sự buồn bã chán nản.-Là thế và cũng không là thế. Cha tôi, thưa ngài Holmes, là một người nghiệt ngã, không biết tha thứ như các ngài đã nhận thấy, tôi không hồ nghi gì điều này. Đối với cha tôi thì than