
Tác giả: Agatha Christie
Ngày cập nhật: 22:52 17/12/2015
Lượt xem: 1341458
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1458 lượt.
ol vặn vẹo lo lắng.
Sarah tiếp tục:
- Đôi khi ai đó phải nhượng bộ bởi họ sợ cãi cọ. Tôi biết, cãi cọ thì cũng chẳng thú vị gì nhưng tôi nghĩ để được tự do hành động, để được tự mình đứng lên thì dù phải cãi cọ cũng …
- Tự do ư? Carol trố mắt nhìn cô. Không ai trong số chúng tôi có tự do cả. Và sẽ không bao giờ có.
- Vô lý! Sarah cãi lại.
Carol tiến lên và chạm vào người Sarah:
- Hãy nghe tôi. Tôi phải cố giải thích để cô hiểu! Trước khi cưới cha tôi thì mẹ tôi - thực ra bà ta là mẹ kế của chúng tôi – là một cai ngục ở nhà tù nơi cha tôi làm giám đốc. Cha tôi cưới bà ta. Và mọi việc cứ thế tiếp diễn. Bà ta trở thành cai ngục của chúng tôi. Chính vì vậy mà cuộc sống của chúng tôi – cũng giống như trong nhà tù vậy!
Carol bỗng thình lình quay ngoắt đầu lại.
- Họ đang tìm tôi. Tôi … tôi phải đi.
Sarah vội nắm lấy tay cô khi cô đang lao đi.
- Đợi một chút. Chúng ta sẽ gặp lại nhau và nói chuyện.
- Không thể nào được. Tôi không thể làm thế được.
- Được, cô làm được. Sarah nói một cách cương quyết. Hãy đến phòng tôi sau khi cô đi ngủ. Phòng 319. Đừng quên đấy phòng 319.
Cô thả tay cô gái ra. Carol chạy đi tìm gia đình mình.
Sarah đứng nhìn theo. Cô bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ mông lung khi thấy tiến sĩ Gerard đứng bên cạnh.
- Xin chào cô King.Cô vừa nói chuyện với cô Carol Boynton đấy à?
- Vâng, chúng tôi đã có một câu chuyện của mình với cô gái nhà Boynton.
Gerard chú ý tới một chi tiết.
- Cai ngục à, bà ta là cai ngục, cái con hà mã già cỗi kia ư ? Điều này gây ấn tượng đấy.
Sarah nói tiếp :
- Ông cho rằng sự bạo ngược không phải vô cớ mà tồn tại ở bà ta chăng ? hay nói chính xác đó là thói quen nghề nghiệp của bà ta phải không ?
Tiến sĩ Gerard lắc đầu :
- Không, nói như thế là chúng ta đã đề cập tới một khía cạnh khác rồi. Ở đây là sự bắt buộc rõ ràng. Bà ta không thích sự áp chế bởi lẽ bản thân bà ta là một cai ngục. Hay chúng ta nên nói thế này. Bà ta trở thành cai ngục bởi bà ta thích sự áp đặt. Theo tôi, bà ta chấp nhận cái nghề cai ngục bởi bà ta mong ước quyền lực, muốn được áp đặt người khác.
Khuôn mặt ông trở nên nghiêm trang.
- Con người luôn có những ước muốn kỳ lạ được che giấu trong sự vô thức. Một khát khao quyền lực, một ham muốn độc ác, một ước muốn tàn bạo được chà đạp, được xé nát. Tất cả những cái đó là do chúng ta được thừa hưởng từ tổ tiên của chúng ta … Tất cả đều có ở đây, cô King ạ, tất cả, sự độc ác, tàn bạo và ham muốn … Chúng ta che giấu chúng, từ chối sự tồn tại của chúng, nhưng đôi khi chúng lại trở nên quá mạnh mẽ.
Sarah rùng mình.
- Tôi hiểu.
Gerard tiếp tục :
- Ta nhận ra chúng hàng ngày, ở xung quanh chúng ta. Trong đường lối chính trị, trong cách thức điều hành đất nước. Đó là sự phản ứng chống lại chủ nghĩa nhân đạo, chống lại sự ân hận và những thiện chí anh em. Đôi khi chính điều nghe ra có vẻ hay vì nó được dựa trên cơ sở của sự độc đoán và sợ hãi - một thể chế khôn khéo, một chính phủ vì dân – nhưng bao giờ cũng do một thế lực nào đó áp đặt. Chúng, những kẻ cầm đầu của phong trào bạo lực, đang mở rộng cánh cửa cho sự độc ác, sự tàn bạo hoành hành vì lợi ích riêng của chúng … Ôi thật là khó, con người là loài động vật có khả năng cân bằng tuyệt hảo. Nhu cầu hàng đầu của nó, đó là phải tồn tại. Tiến lên quá nhanh hay lùi lại quá chậm đều có ý nghĩa sống còn như nhau. Nó phải tồn tại ! Vì lẽ đó, có lẽ, nó phải duy trì một vài thói quen hung bạo, nhưng những thói quen đó không được, không, chắc chắn là phải không được tôn sùng.
Tiến sĩ Gerard ngừng lời, Sarah nói :
- Ông có nghĩ bà Boynton là một con quỷ sa tăng không ?
- Tôi hoàn toàn tin chắc như thế. Bà ta thích thú khi bắt người khác phải đau đớn. Đau đớn về mặt tinh thần, cô có đồng ý thế không, về tinh thần chứ không phải về thể xác. Đương đầu được với nó thì thật chẳng dễ dàng chút nào, hiếm lắm, khó lắm. Bà ta thích chế ngự được người khác và bà ta muốn họ phải chịu đựng.
- Thật đáng kinh tởm. Sarah thốt lên.
Gerard kể lại cho cô nghe câu chuyện của ông với ông Lefferson Cope.
- Ông ta không nhận thấy chuyện gì đáng diễn ra ? Cô trầm tư nói.
- Làm sao mà ông ta nhận ra được ? Ông ta đâu phải là nhà tâm lý học.
- Đúng vậy. Ông ta không có lối suy đoán giống ông và tôi.
- Hoàn toàn chính xác. Ông ta thuần túy chỉ là một người Mỹ bình thường, tốt bụng, lương thiện và tình cảm. Ông ta tin vào những điều tốt lành hơn là vào quỷ dữ. Ông ta cảm nhận không khí gia đình nhà Boynton là không bình thường, nhưng ông ta tin rằng nguyên nhân chính là bởi sự hết lòng thái quá vì gia đình của bà Boynton hơn là bởi vì bà ta là một con người độc ác.
- Biết được điều này bà ta thích thú lắm đấy. Sarah nhận xét
- Tôi có thể hình dung ra được chuyện đó !
Sarah nóng nảy hỏi ông :
- Thế tại sao họ không trốn đi nhỉ ? Họ có thể làm được mà ?
Gerard lắc đầu.
- Không, cô nhầm rồi. Họ không thể. Cô đã bao giờ xem một thí nghiệm giống như thí nghiệm với một con gà chưa ? Cô vẽ