
Tác giả: Quỷ Cổ Nữ
Ngày cập nhật: 22:44 17/12/2015
Lượt xem: 1342084
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2084 lượt.
yên chắc chắn đãbị cưỡng bức tập thể, băng huyết mà chết.” Tần Hoài tiếp lời Na Lan. “Tao đoánrằng, Tiền Khoan mải nấu món ăn trong bếp, khi hắn phát hiện ra thì đã muộn.Chắc hắn cũng biết mình không thể làm gì nổi các người, cho nên đành vào hùacùng các người phi tang cái xác. Các người buộc vật nặng vào xác Trương PhứcQuyên, bê-tông hoặc đá hộc, rồi ném xuống hồ Chiêu Dương. Nhưng hành vi của cácngười đã bị hai cô gái trông thấy, chỉ hiềm họ không nhìn rõ mặt, và không biếtrõ các người đang làm gì. Khi xác Trương Phức Quyên nổi lên thì đã trương phềnhnhưng vẫn có thể nhận ra các vết bị trói. Giống như những trường hợp tương tự,cuối cùng xác Trương Phức Quyên vẫn nổi lên, mà nổi sớm hơn các người dự tưởng.Chắc chắn các người rất sợ.”
Na Lan nhìn sang Tần Hoài. Anh ta tưởng tượng cũng giống hếtcô. Cô nói: “Không phải ai trong bọn cũng dã man tàn độc như anh. Ví dụ PhùngTriết. Chắc hẳn biết rằng cái kim trong bọc sẽ có ngày lòi ra, cho nên, sau khicác người tìm kho báu không có kết quả thì hắn vội vã đào tẩu khỏi nơi chốn rắcrối này. Tuy đã có ý thận trọng phòng thân, nhưng hắn vẫn chết dở vì quá thamlam. Lúc đầu các người bắt đầu tìm người nhập bọn, hắn đã ghi âm, sau khi xảyra chuyện, hắn bèn liên kết với Tiền Khoan. Tôi đoán, vì Tiền Khoan là ngườiGiang Kinh, ít nhiều có liên lạc với ông chủ của các anh, của anh, Phùng Triếtbèn liên kết với Tiền Khoan nhằm tống tiền, còn Tiền Khoan thì không muốn mấtTrương Phức Quyên – công cụ để hắn kiếm tiền, và sợ nhất là có ngày cảnh sát sẽđến tìm hắn vì vụ Trương Phức Quyên, cho nên hắn cần một khoản tiền cho yên tâmhoặc chuẩn bị cao chạy xa bay. Còn anh, và ông chủ của anh nữa, đương nhiênkhông chịu thỏa hiệp. Các người tính chuyện diệt khẩu. Thế là Tiền Khoan mauchóng bị thủ tiêu, còn Phùng Triết rất cảnh giác, cảm nhận ra mối nguy, rồi lạibiết Tiền Khoan bị giết, bèn chuồn khỏi Giang Kinh. Lần này hắn không định đốiđầu với các người, mà đi tìm ba người đã tham gia vào báu vật kia, cảnh báorằng họ đang lâm vào tình thế nguy hiểm, hãy mau mau chạy trốn. Nhưng họ là dânngoại tỉnh đi xa kiếm sống, có được việc làm ổn định là may rồi, họ không tínhđến việc bỏ chạy. Các người đã lợi dụng điểm này. Sau khi xác Trương Phức Quyênbị phát hiện, các người đã tìm gặp họ, chắc lừa bịp họ tiếp tục thám hiểm khobáu, lừa họ đến Giang Kinh, sau đó lần lượt giết họ rồi cũng ném xác xuống hồChiêu Dương, làm như họ chỉ là nạn nhân chết đuối.”
Na Lan nói xong nhìn Tần Hoài, nói: “Những điều này là tôisuy luận từ các đầu mối gần đây nhất có được. Còn nữa: kẻ đột nhập ký túc xácủa tôi, lấy trộm ổ cứng di động, đánh thuốc mê chuột cảnh Hamster, kẻ tấn côngtôi ở trường cấp III trực thuộc Đại học Giang Kinh, đều là các người! Các ngườimuốn nắm được mọi động tĩnh của Tần Hoài, các người rất sợ Ninh Vũ Hân liên lạcvới Phùng Triết để tìm hiểu sự thật về vụ án năm xác chết… chính các người đãgiết Ninh Vũ Hân!”.
Nghiêm Đào cười khẩy: “Vụ án cảnh sát không phá nổi, thì côtrút cả lên đầu tôi hay sao? Bọn tôi có ăn trộm ổ cứng nhưng giết hại Ninh VũHân thì là kẻ khác! Chắc chắn có liên quan đến tình sử đàng điếm của văn sĩ TầnHoài!”.
Nét hoang dại của con thú lại hiện lên trong mắt Tần Hoài.Na Lan vội níu anh lại. Anh nói: “Được, mày thừa nhận là được. Bây giờ tao chỉcần mày trả lời một câu, sau đó tao sẽ báo công an về chuyện này ngay, taokhông cần tra tấn gì hết. Có phải mày giết Diệc Tuệ không?”
Nghiêm Đào giật mình, biến sắc lắc đầu: “Không… bọn tôichẳng có cớ gì để phải giết vợ anh.”
Tần Hoài vùng ra khỏi tay Na Lan, cúi xuống khẽ nói với hắn:“Thế thì mày giải thích xem, tại sao chẳng bao lâu sau vụ án năm xác chết thìDiệc Tuệ lại bị hại? Tao phải làm gì thì mày mới chịu khai thật?” Chân anh dẫmlên “chỗ hiểm” dưới bụng hắn.
Nghiêm Đào bắt đầu vã mồ hôi hột, mồm miệng cứng khô, độngđậy. Hắn nói: “Ngoài chi tiết thời gian sát nhau, anh có chứng cứ gì không? Tôikhông làm chuyện đó, tôi thề!”.
“Nhưng mày biết ai giết? Nói đi, ai?” Trực giác của Tần Hoàikhông nhầm. Không hiểu sao Na Lan cũng cảm thấy tên Nghiêm Đào này đang chegiấu chuyện gì đó.
Nghiêm Đào ra sức lắc đầu: “Tôi thật sư không biết!”
Tần Hoài nói: “Không biết? Thế thì mày nói xem tại sao vụ ánnăm xác chết mới xảy ra ít hôm, Diệc Tuệ vẫn đang khỏe mạnh, thì nhà chúng taoở ven hồ lại bị bọn mày lục soát?”.
“Hai đứa con gái kia báo công an rằng chúng ngồi trong cănnhà nát của anh nhìn thấy năm người đi thuyền, thì chúng tôi đâu thể yên tâm vềanh, về căn nhà đó?”
“Nhưng tại sao, với Diệc Tuệ, bọn mày lại…”
“Tôi không làm gì hết!”
Có lẽ vì mặt hắn lấm lét, mồm ngắc ngứ khô cứng, nên Na Lanvẫn cảm thấy hắn đang cố giấu một bí mật gì đó, cô cũng ngồi xổm xuống hỏi:“Nếu anh không hại Diệc Tuệ thì anh hà tất phải che giấu cho kẻ khác? Anh nhìnngười ta đi?” Cô chỉ vào Tần Hoài như đang sắp nổ tung. “Sao anh phải tự chuốcthêm tai họa cho mình?”
Chân Tần Hoài giẫm mạnh hơn, Nghiêm Đào kêu lên: “Thôi được,tôi xin nói”.
“Sau khi năm cái xác nổi