
Tác giả: Quỷ Cổ Nữ
Ngày cập nhật: 22:44 17/12/2015
Lượt xem: 1342082
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2082 lượt.
ấy bị thắt cổ chết. Ngực và bụng cũng bị đâm thủng!” NaLan nhìn chằm chằm khuôn mặt ướt đầm đìa của Tần Hoài.
“Tôi nói thêm: khi bọn tôi đến nơi, thấy cô ấy đã tắt thở,quần áo nhàu nát rất nhiều chỗ bị xé rách bươm, hình như có kẻ định giở tròcưỡng bức chẳng hạn, và cô ấy đã chống trả kịch liệt.” Tần Hoài thở hồng hộc,anh hoàn toàn không ngờ là tình hình lại là như thế. “Lúc đó tôi bảo tay đàn emrằng chúng ta đã gặp rắc rối to rồi, đừng đứng xem nữa. Bọn tôi rời đi, và thấyhai người trên ô-tô trắng chạy đến, họ nhìn thấy cô Diệc Tuệ. Một người gọi mãivẫn không thấy cô ấy có phản ứng gì thì òa khóc, khóc rất đau xót.”
Khám Cửu Kha.
“Họ đưa xác đi à?” Na Lan hỏi, mặc dù đã biết câu trả lời.
Nghiêm Đào nói: “Đúng! Người ấy khóc mãi, rồi lấy di động ragọi. Bọn tôi thấy tình hình xấy, bèn đi ngay, để lại một tên đàn em nấp bênđường quan sát xem sao. Bọn tôi phải lái xe đi, nếu nán lại thì sẽ bị nghi ngờ.Về sau, tay đàn em ấy kể rằng chỉ lát sau một lô người đến, chẳng khác gì côngan khám nghiệm hiện trường. Có lẽ họ chuyển xác đi.”
Thảo nào ông Quảng Cảnh Huy tin chắc con gái đã chết. Nhưngxác Diệc Tuệ ở đâu?
“Còn Tăng Chúc Vĩ… hắn đang ở đâu?”
“Tôi biết sao được? Tôi đã thả hắn ngay mà!” Giọng NghiêmĐào không mấy tự nhiên.
Na Lan bỗng hiểu ra: “Rốt cuộc các người vẫn không tha chohắn!” Bọn người đã gây ra vụ án năm xác chết đâu thể tha cho một sát thủ gianghồ?
Nghiêm Đào giật mình: “Cô nói bừa gì thế?” Nhưng ánh mắt hắnđã để lộ tất cả.
Tần Hoài lại giẫm chân lên: “Tao bảo mày nói thật mà khó thếư?”.
“Dạ… đúng là bọn tôi… đã khử hắn!” Nghiêm Đào kêu lên.
“Tao vẫn không hiểu, dù Tăng Chúc Vĩ có bịa chuyện với bọnmày hay không, thì ít ra bọn mày cũng đã yên tâm rằng hắn không hay biết về vụnăm xác chết, sao mày lại không tha cho hắn?”
“Anh nghĩ quá ngây thơ rồi! Những kẻ như Tăng Chúc Vĩ bịchúng tôi ra đòn đau phải vài tháng mới lành được, hắn nhớ mặt bọn tôi, biếtbọn tôi làm ăn ở bến bãi nào đó, hắn sẽ không cho qua, hắn sẽ đến trả thù.”Nghiêm Đào thở dài, tư oán trách mình: “Bọn tôi là những kẻ đã đi lầm đường,trước mắt chỉ có hai ngả sáng hoặc tối, sinh hoặc tử. Chẳng riêng gì bọn tôi,ngay Tăng Chúc Vĩ cũng vậy. Anh nghĩ mà xem, lúc đó hắn khốn đốn sống còn khổhơn chết, cô Diệc Tuệ đã bị hại, hắn chỉ là kẻ được người ta thuê, hắn lại biếnmất hồi lâu như thế thì người ta có tha cho hắn không? Họ không nghi ngờ hắnsao được? Chắc chắn họ phải cho hắn một trận tơi bời. Nếu ông Quảng Cảnh Huybiết hắn có liên quan đến cái chết của con gái, ông ta có tha cho hắn không?Bọn tôi khử tên Tăng Chúc Vĩ là may cho hắn, giúp hắn được giải thoát.”
Đúng là thứ logic của bọn cường đạo. Na Lan hỏi: “Như anhnói, tức là anh không nhìn thấy hung thủ?”.
Nghiêm Đào một mực lắc đầu: “Nếu nhìn thấy hung thủ, có lẽtôi đã đi báo với ông Quảng Cảnh huy để được món tiền thưởng.”
Tần Hoài căm phẫn đá cho hắn một phát, thu dao lại, hai tayôm đầu, buồn bã đau khổ: “Tôi đã hại cô ấy!”.
“Anh không có lý gì phải tự trách mình!” Na Lan nói.
“Tôi có cái kiêu hãnh của một thư sinh nghèo ,ông Quảng CảnhHuy khinh xuất tôi xuất thân bần hàn, nhưng tôi cũng khinh nhân cách của ôngta, nhất là cái lối vô tình của ông ta đối với Diệc Tuệ, tôi từ lâu đã rất tức.Hai bên ở xa nhau đã đành, khi biết ông ấy đến Giang Kinh cô ấy đã tìm gặp,nhưng cả hai vẫn không thể chuyện trò ăn ý, vì thế hai cha con càng khó hòahợp. Tôi cho rằng Diệc Tuệ sợ tôi biết ông Cảnh Huy đến Giang Kinh, nên cô ấykhông nói với tôi về bức thư đó, rồi một mình đi gặp cha… Nhưng điều này khôngphù hợp với tính cách của cô ấy. Cô ấy vốn can đảm nhưng chưa đến mức liềulĩnh. Đêm hôm ra khỏi nhà, đến một nơi hoang vắng chờ xe… cô ấy không thể dạidột mạo hiểm đi mà không nghĩ cho sự an toàn của mình như thế, nhất là sau vụán năm xác chết không lâu. Cô ấy rất thông minh, cô ấy phải nghĩ đến việc bảovệ cho chính mình…”
Đầu óc Na Lan chợt lóe sáng, một phóng đoán táo bạo xuấthiện.
Nhưng cái giá phải trả cho việc suy đoán ra sự thật.. nhất làsuy đoán ra hung thủ - một nhân vật mà cô luôn không ngờ đến – khiến cô toát mồhôi.
Cô nói: “Tôi đã biết hung thủ là ai rồi.”
Tần Hoài kinh ngạc: “Là ai?”.
Na Lan kéo Tần Hoài, nói: “Chúng ta đi ngay lập tức, mongsao vẫn chưa quá muộn!”.
Hung thủ cũng tán thành: “Đã quá muộn rồi!”.
Một giọng nói mà hai người rất quen, người bạn mà hai ngườiđều rất biết.
Phương Văn Đông xuất hiện phía sau hai người, vẫn mặc bộ áolặn nhưng tay lăm lăm khẩu súng ngắn, nòng súng đen ngòm chĩa vào Na Lan: “Cấmhai người nhúc nhích, hiểu chưa! Dù ai nhúc nhích, Na Lan sẽ mất mạng ngay!”.
Tần Hoài kinh ngạc nhìn Phương Văn Đông, từ từ cúi đầu, tựanhư người vừa tỉnh cơn ác mộng muốn hồi tưởng lại các hình ảnh ấy. “Là cậu ư?Tại sao lại là cậu?” Tần Hoài lại nhìn sang Na Lan, tuy không nói gì nhưng đầynghi hoặc.
Lần đầu tiên trong đời, Na Lan nhìn thấy một họng súng chĩavào cô, rất gần. Tim cô đập như điên, cô biết, nói là