
Tác giả: S.D.Perry
Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015
Lượt xem: 1341692
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1692 lượt.
một tay nhà nghề.
Chính nghĩa tới phút cuối,một chuyên gia thật sự.Umbrella chết tiệt.
Cô cho tay vào ngăn kéo lấy ra mảnh thủy tinh xanh hình kim cương.Phần còn lại phòng lưu giữ chứng cứ rối tung cả,mấy ngăn tủ khóa không chứa vũ khí nào hữu dụng;tất nhiên,cô không phải là người duy nhất nghĩ tới việc kiểm tra nó tìm súng và đạn dược.Viên ngọc,mặt khác…
Marvin đã đúng về những con đường bị chặn xung quanh cổng tòa thị chính;cô đã thử trèo vào khu vực đó một lần,thấy đa số trong đó đã bị chặn.Ở đó không có gì nhiều – cánh cổng mở ra khu vườn nhỏ với lối đi lát đá,một sự phô trương cho bức tượng cựu thị trưởng Michael Warren nhàm chán.Đi qua đó là tòa thị chính,không được sử dụng nhiều lắm vì tòa án mới đã được xây ở khu phố trên,một vài con đường dẫn tới phía tây và bắc – một vài bãi đậu xe và một cửa hàng tự động nếu đi theo phía bắc rồi sang phía tây…
“Khốn thật,cái xe điện!”
Sao cô không nghĩ tới nó trước kia chứ?Jill thấy một luồng điện phấn khích,ngừng lại đôi chút vì muốn tự đập vào đầu mình.Cô hoàn toàn quên bẵng nó.Lộ trình tham quan của chuyến xe lửa hai toa kiểu cổ dùng cho du lịch,thành phố chỉ cho chạy vào dịp hè nhưng nó đi suốt tới ngoại ô phía tây,qua công viên thành phố và vài khu phố xa hoa.Đằng đó cũng có một khu vực được cho là bỏ hoang của Umbrella,có thể vẫn còn xe dùng được và những con đường trống.Trong trường hợp nó vẫn còn chạy,xe điện là lối dễ nhất thoát ra ngoài thành phố.
Với toàn bộ những rào chắn,cách duy nhất tới được chỗ nó là qua cánh cổng khóa – mà mình chỉ có một trong hai viên ngọc.
Cô không có trang thiết bị để phá sập cái cổng nặng nề quá khổ một mình…nhưng báo cáo của Marvin nói rằng Bill Hansen đã từng có viên xanh dương,nhà hàng của ông ta chỉ cách vài 3 hay 4 dãy phố.Không có cơ sở kết luận ông ta cũng có viên xanh lá,hoặc nó ở quán Grill,nhưng dù sao cũng đáng để kiểm tra.Nếu không đúng cũng chẳng thể tồi tệ hơn nữa – nếu tìm được,cô có thể ra khỏi thành phố sớm hơn cô hi vọng.Với tên Nemesis chạy rong ngoài kia,không lúc nào là đủ sớm.Quyết định vậy đi.Jill quay người đi tới cánh cổng dẫn ra sảnh,tuồn viên ngọc xanh vào túi.Cô muốn kiếm tra phòng tối của RPD trước khi rời đi,để xem có tìm được cái áo vest của viên nhiếp ảnh nào không; không có đồ nạp đạn nhanh cho khẩu Colt,và cô muốn thêm vài cái túi đựng mấy viên đạn lẻ.Khi định làm thế,cô nghĩ mình nên để lại khẩu shotgun.Cô móc cái đai đeo qua vai lấy từ một viên cảnh sát quá cố,nên mang nó theo cũng không đến nỗi,nhưng không có đạn – và với hỏa lực thêm khẩu .357 – cô không thấy lợi khi mang nó theo nữa…
Bước vào sảnh rồi quẹo trái,cố không nhìn cái xác sụm xuống cái cửa sổ hướng nam.Đó là một cô gái trẻ nhiễm virus cô đã bắn từ cầu thang lầu hai,ở quay góc quanh,và cô khá chắc mình biết cô gái đó – nữ thư kí/tiếp tân làm việc ở bàn trước vào cuối tuần,Mary gì đó.Phòng tối đối diện khoảng trống dưới cầu thang;cô phải đi qua cái xác vài bước,nhưng cô nghĩ có thể tránh nhìn quá gần nếu…
XOẢNG!
Hai cánh cửa sổ nổ tung,cơn mưa kính văng đầy lên xác nữ tiếp tân,vài mảnh chém vào chân Jill.Cùng lúc đó,một đống đen khổng lồ phóng vào,to hơn người thường,to cỡ -
-sát thủ của STARS-
Đó là tất cả những gì cô kịp nghĩ.Jill phóng ngược về phía cô đến,tông thẳng vô phòng lưu giữ chứng cứ,trong khi ở phía sau là những tiếng kính bị đạp bể khi nó đứng dậy,nghe tiếng gào tên mục tiêu duy nhất của nó, “Ssstaarss”
Cô chạy,chụp khẩu revolver nặng trịch bên dưới túi hông,băng qua phòng lưu giữ tới cánh cửa đó,tiếp tục vào phòng của nhóm tuần tra.Quẹo trái ngay lúc vào và những chiếc bàn mờ lùi về sau, ghế và kệ sách và một cái bàn lật úp loang lổ máu và chất lỏng của ít nhất 2 cớm, cái xác sóng xoài của họ trở thành vật cản đường cô, Jill nhảy qua những đôi chân vặn vẹo, nghe tiếng cửa mở, không, vỡ nát đằng sau, tiếng gỗ gãy và mảnh vụn tung tóe vẫn không nhấn chìm cơn giận dữ của Nemesis.
Mau mau mau hơn nữa…
Cô tông trúng cánh của khi đang chạy, không màng tới cơn đau lờ mờ lan dần trên cái vai bầm tím, ngoặc sang phải khi vừa đâm vào tiền sảnh
Shhhhhhhhh-BUUUÙUM!
Một ánh chớp sáng lòa và khói phọt qua , đục một lỗ nham nhở cháy trên sàn cách cô chưa đầy 3 bộ. Từng mảnh hoa cương đen và gạch nền nám đen bay lên, nổ tung lên trong một mớ tiếng ồn và sức nóng.
Lạy Chúa, nó có vũ khí!
Cô chạy nhanh lên,theo con dốc xuống tiền sảnh dưới,nhớ ra cô đã khóa chốt cửa trước,nhận ra điều đó như nắm đấm thẳng vào bụng.Cô sẽ không bao giờ mở kịp nó cả,không có cơ hội nào…
…và BÙUM,một luồng hơi nữa từ một thứ có thể là súng phóng lựu hay bự hơn,đủ gần để cô có thể thấy không khí như xe ra kề bên tai phải,có thể nghe tiếng rít từ tốc độ kinh hồn ngay trước khi cánh cổng bật tung.Chúng dính ẻo lả vào bức tường,lắc lư,vẫn cháy âm ỉ khi cô chạy qua vào màn đêm đen lạnh lẽo.
“Ssstaaarrrsss!”
Gần,quá gần.Jill theo đánh liều nhảy qua bên,bắn khỏi sàn,lờ mờ nhận ra xác Brad không còn đó nữa mà cô cũng không quan tâm.Ngay lúc cô đáp xuống,Nemesis bay ngang