
Tác giả: S.D.Perry
Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015
Lượt xem: 1341769
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1769 lượt.
ưa nghĩ tới kiểm tra chúng trước đó,nhưng liếc nhanh qua trước khi xuống cống làm hắn thỏa mãn.Lính U.B.C.S. được phát đạn bọc cỡ .223,được thiết kế để xuyên thủng hoàn toàn mục tiêu;Wersbowski đã dùng loại đầu rỗng,khi tiếp cận mục tiêu sẽ dẹp ra gây sát thương cao nhất.Nicholai đã lên kế hoạch cướp kho đạn phòng thí nghiệm;có thêm 60 băng HP,hắn sẽ di chuyển dễ dàng…
…không như bây giờ…
Dòng nước tối tăm lạnh lẽo chảy trong những đường hầm thiếu ánh sát cao gần tới đầu gối hắn bốc mùi kinh khủng,giống mùi NH3 và mốc.Hắn đã chạm mặt nhiều con zombie đa số mặc áo khoác phòng thí nghiệm Umbrella,số ít là dân thường – nhân viên bảo trì,hay vài linh hồn kém may mắn đi vào cống ngầm tìm cách thoát khỏi thành phố.Đa số hắn tránh chúng,không muốn lãng phí đạn hay đánh động vị trí của hắn cho bất kỳ ai.
Hắn tới ngã ba,quẹo phải sau khi xem xét hai hướng.Cho tới lúc này trong chuyến hành trình của hắn,không gì ngoài tiếng nước bẩn chảy vỗ vào thành đá xám,tiếng rì rầm từ những ngọn đèn vàng ảm đạm phản chiếu mặt nước loáng dầu.Trong khung cảnh ẩm ướt tồi tàn,Nicholai không thể không nghĩ tới đám A334,đám sâu trượt.Tại buổi họp Watchdog,chúng được xếp là những con giống đỉa khổng lồ di chuyển trong nước theo nhóm,một trong những sinh vật Umbrella mới tạo ra.Hắn không sợ nhiều bằng ghê tởm cái ý nghĩ chạm mặt chúng,còn hắn ghét những bất ngờ,ghét cái ý nghĩ ngay bây giờ cả đàn bọn chúng đang trượt trong làn nước đen,hàm mở rộng,tìm kiếm dòng máu ấm,bổ dưỡng từ con người.Khi hắn thấy bờ gờ nổi cuối đường hầm,hắn thấy xấu hổ về sự mừng rỡ hắn cảm thấy.Hắn mau chóng chặn cảm giác đó lại,chuẩn bị cho cuộc gặp của hắn;hắn bước ra khỏi làn nước,cái liếc vào đồng hồ cho biết hắn đã đúng giờ.Tiến sĩ Thomlinson sẽ báo cáo trong vòng mười phút nữa.
Nicholai đi nhanh xuống hành lang ngắn trước mặt,bực mình vì tiếng lép nhép giày hắn tạo ra khi rắn đến được cửa phòng dẫn vào nhà kho.Hắn lắng nghe một chút không có gì;đẩy nhẹ cánh cửa cho nó mở ra,hiện ra là căn phòng nghỉ cho công nhân thành phố - một cái bàn,vài cái ghế,tủ đồ - và,gắn ở phía tường xa xa,một cái thang xuống tầng dưới.Hắn lẻn vào,đóng nhẹ cánh cửa sau lưng.Cái thang dẫn xuống phòng kho nhỏ nơi tiến sĩ Thomlinson sẽ báo cáo;cái máy tính ẩn sau vài vật dụng lau chùi trên một cái kệ.Đoán rằng Thomlinson sẽ đến từ phòng thí nghiệm,cô ta sẽ sử dụng cái thang máy nhỏ phía góc phòng,nếu hắn đọc bản đồ đúng.Nicholai ngồi xuống đợi,mở túi trên vai lấy laptop ra;hắn muốn kiểm tra bản đồ sau cuộc gặp mặt vị tiến sĩ tốt bụng.
Thomlinson là người đúng giờ,đến trước 4 phút trước giờ cô phải báo cáo.Nghe tiếng động cơ ken két đi lên,Nicholai chĩa khẩu súng về phía góc,ngón tay sẵn trên cò.Một phụ nữ cao ráo,tóc tai rối bời hiện lên,cái nhìn quẫn trí trên gương mặt lấm bẩn.Cô ta mặc cái áo phòng thí nghiệm lấm máu,mang theo khẩu handgun đang chĩa xuống sàn;rõ ràng cô ta chắc chắn nơi liên lạc của cô ta an toàn.Nicholai không cho cô ta cơ hội phản ứng với sự hiện diện của hắn. “Bỏ vũ khí xuống và bước khỏi cái thang máy.Mau lên.”
Cô ta là một người điềm tĩnh,hắn phải công nhận vậy.Ngoại trừ đôi mắt hơi mở to,không dấu hiệu hoảng sợ nào lộ trên gương mặt cân đối.Cô ta làm theo lời hắn,khẩu súng rơi xụống kêu lách cách khi cô uể oải bước vài bước vào phòng.
“Có báo cáo gì mới không Janice?”
Cô ta nhìn hắn chăm chú,ánh mắt nâu nhạt tìm kiếm ánh mắt hắn,cô khoanh tay lại. “Anh là một Watchdog” cô nói.Đó không phải là câu hỏi.
Nicholai gật. “Bỏ hết mọi thứ trong túi cô lên bàn đi tiến sĩ.Chậm thôi.”
Thomlinson mỉm cười. “Và nếu tôi không bỏ ra thì sao?” Giọng cô ta khàn khàn,bí ẩn,đầy cám dỗ. “Liệu anh có…chiếm đoạt nó từ tôi không?”
Nicholai nghĩ vài giây về điều cô ta đang ám chỉ rồi bóp cò,xóa đi nụ cười đáng yêu bằng loạt đạn bất ngờ.Thật sự,hắn không có thời gian chơi trò đó;đáng ra hắn phải bắn cô ta lúc vừa gặp,như thế hắn đã không bị cám dỗ.Hơn nữa,chân hắn lạnh và ướt,hắn ghét điều đó;không có gì làm một người đàn ông khốn khổ hơn là đôi giày ướt.
Dù sao cũng thật xấu hổ;cô ta thuộc mẫu người hắn thích,cao,có những đường cong và rõ ràng thông minh.Hắn bước tới cơ thể đổ sụp của cô ta,lấy cái đĩa từ túi,không nhìn vào gương mặt đã bị lẫn lộn xương và máu,tự nhủ lòng đây là công việc.
Chỉ còn bốn người.Nicholai nhét cái đĩa vào túi plastic,khóa lại rồi bỏ vào trong túi.Vẫn còn thời gian để xem qua nội dung nó sau,một khi hắn thu thập tất cả.
Hắn bật máy lên,mở bản đồ hệ thống cống ngầm,mặt cau có xác định lối đi tiếp theo.Ít nhất thêm nửa dặm mò mẫm trong bóng tối trước khi lên được phía trên.Hắn liếc nhìn tiến sĩ Thomlinson lần nữa và thở dài;có lẽ hắn đã phạm sai lầm.Đùa giỡn với cô ta một chút có thể làm nóng người hắn…mặc dù hắn ghét phải giết phụ nữ sau khi đã vui vẻ với họ dù chỉ một chút;lần cuối cùng,hắn nếm cảm giác hối tiếc thật sự.
Không sao cả.Cô ta đã chết,hắn có thông tin,tới lúc phải tiếp tục.Còn bốn người,sau đó hắn có thể không nghĩ tới làm việc trong quãng đời cực kì giàu có còn lại của hắn,tập trung