Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Resident Evil ( Tập 5 - Vùng đất dữ ) - Full

Resident Evil ( Tập 5 - Vùng đất dữ ) - Full

Tác giả: S.D.Perry

Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015

Lượt xem: 1341664

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1664 lượt.

ước ngược lên bậc thang,thận trọng tránh chỗ lún đang đe dọa sụp xuống.Đồng hồ lúc này 4:30,cô ngồi xuống,cố nhớ lại sơ đồ khu phố trên của Raccoon.Cô sẽ phải quay vào thành phố tìm hướng khác nếu những con đường khác cũng bị bọn zombie chiếm lĩnh.Cô có 5 băng đạn,15 viên mỗi băng,vấn đề là cô cần hỏa lực mạnh hơn…có lẽ khẩu shotgun.Không tìm được đạn thì cũng dùng đập bọn zombie được. “Vậy kế tiếp là quán bar Jack” cô nhủ thầm,liếc nhìn đồng hồ lần nữa,tự hỏi không biết có cách nào cô tới được đó không.

Chương 4

Họ đến thành phố vào xế chiều,Carlos kiểm tra đồng hồ lúc đo 1650,chuẩn bị đáp xuống khu vực bỏ hoang.Hình như gần đây có phòng thí nghiệm Umbrella dưới lòng đất;ít nhất đó là điều họ được thông báo ở buổi họp.
Carlos sắp hàng,đeo khẩu tiểu liên,móc khóa dây dùng để xuống từ máy bay,sẵn sàng đợi Hirami mở cửa.Trước Carlos là Randy Thomas,một trong số người thân thiện trong đội A.Randy quay lại nhìn anh và giả vờ bực mình,chĩa ngón tay trỏ thành cây súng về phía Carlos.Anh cười,ôm lấy bụng như bị trúng đạn thật.Trò đùa ngu ngốc,Carlos thấy mình thoải mái một chút.Chỉ huy họ mở cửa,tiếng động cơ át vào cabin.Lần lượt từng cặp hai người phía trước Carlos tuột dây xuống.Carlos bước gần tới cửa,cố chống chọi với cơn gió quan sát nơi họ đáp xuống.Bóng trực thăng trải dài trong ánh nắng một ngày sắp hết,phía dưới người những trung đội khác đang sắp hàng theo đội.Tới lượt anh;Carlos bước ra ngoài vài giây sau Randy,cảm giác rơi tự do như ép ngược anh.Thoáng bầu trời,Carlos chạm đất,mở khóa dây và nhanh bước tới nơi Hirami đứng.
Vài phút sau,tất cả đều xuống đất.Gần như đồng loạt,bốn chiếc trực thăng hướng về phía tây,âm thanh động cơ nhỏ dần cùng lúc hoàng hôn rọi tia nắng lên đội hình.Carlos cảnh giác,sẵn sàng khi mỗi đội và chỉ huy trung đội chỉ về nhiều hướng khác nhau,nơi họ chỉ định phải đi trước khi rời văn phòng.
Cuối cùng khi bóng mấy chiếc trực thăng nhỏ dần,họ có thể lắng nghe xung quanh – Carlos cảm thấy yên tĩnh đến lạ.Không xe cộ,âm thanh,nơi họ đang đứng lại là góc một thành phố lớn.Quái,sao người ta lại không phản ứng gì trừ khi không ai sống ở đó.
Mikhail Victor,chỉ huy trung đội D,đứng yên lặng,cạnh bên là Hirami,Cryan cùng gã người Nga quái gở đó.Lúc đó chỉ huy trung đội A,B,C đều ra chỉ thị cho những tiểu đội di chuyển trong im lặng và mau chóng.Tiếng giày vang lên trong không gian tĩnh mịch…
“Tiểu đội A,cấp hành quân!” Hirami gọi,giọng anh có vẻ như nghẹt lại.Nếu nhớ đúng thì họ đều đi về phía tây,rồi vào giữa thành phố Raccoon.Sau đó các đội giãn ra phủ vùng rộng nhất.Khoảng một trăm mẫu,tiểu đội A đi một mình,ba mươi người đi nhanh qua khu công nghiệp không khác nơi văn phòng của họ mấy;xuống cấp,đầy rác rưởi,cỏ dại đầy bụi,hàng xếp kho được rào quanh.
Carlos cau mặt,không giữ im lặng được nữa. “Fuchi” anh nói,nửa như không ra hơi.Mùi như có kẻ đánh rắm trong cái bọc đầy cá.
Randy tụt lại chạy ngang với Carlos. “Người anh em,nói gì thế?”
“Nói về thứ gì đó thối,” Carlos nói nhỏ. “Cậu ngửi thấy không?”
Randy gật. “Có.Cậu đó.”
“Haha,cậu giết tôi mất,cabraln.” Carlos cười ngọt. “Nhân tiện đó có nghĩa là bạn tốt đấy.”
Randy cười khoái chí. “Ừ,tôi cá thế.Và tôi cá…”
“Ngừng lại!Và im đi,đằng kia kìa!”
Hirami ra lệnh,đưa tay lên ra hiệu giữ yên lặng.Carlos nghe thấy tiếng một đội khác phía xa xa phía bắc một hay hai khu nhà,tiếng chân trên nên gạch.Một giây sau,có gì đó khác nữa.Tiếng kêu la rên rỉ,ở đâu đó phía trước họ,ban đầu yếu ớt nhưng ngày một to hơn.Giống tiếng bệnh nhân bị đá ra ngoài đường.Đồng thời mùi hôi mỗi lúc một nồng nặc,tệ hơn và quen thuộc,như là…
“Khốn thật” Randy thì thào,mặt anh ta xanh lại,Carlos lập tức biết ngay đó là gì,như Randy phải biết.
Không thể nào.
Mùi cơ thể con người thối rữa trong ánh nắng mặt trời.Là chết chóc.Carlos biết,nhưng chưa từng thấy nó rộng lớn thế,bửa vây đến vậy.Âm thanh vô từ,thống khổ từ những con người đang chịu đau đớn mỗi lúc một to.Hirami sắp nói gì đó…
…khi tiếng súng gần đó vang lên,từ một đội khác,giữa âm thanh súng máy xé không gian chiều ấy,Carlos nghe thấy tiếng thét.
“Dàn hàng!” Hirami gào lên,đưa hai tay lên trời,khó mà nghe được giọng anh giữa âm thành làn đạn.
Hàng thẳng,năm người phía trước,năm người phía sau hướng họ vừa đến.Carlos vào vị trí,miệng chợt khô đắng,tay ướt sũng.Tiếng súng phía bắc vị trí của họ cứ kéo dài,lấn áp bất cứ âm thanh nào,mùi hôi thối càng lúc càng nặng thêm.Tăng thêm nỗi lo sợ của anh là tiếng súng từ những phía khác;dù cái gì đang diến ra đi chăng nữa,có vẻ toàn bộ U.B.C.S. đã giáp trận.
Carlos hướng về phía trước,sẵn sàng khẩu súng,quét mắt qua những con đường trống,ngã 3 phía trước.Lhẩu M16 nạp đầy với ổ đạn ba mươi viên không phải thứ để đùa giỡn nhưng anh vẫn sợ - sợ một cái gì đó,anh vẫn chưa biết.
Sao họ vẫn còn bắn,thứ gì khiến họ tốn nhiều đạn vậy?Nó là cái gì…
Carlos trông thấy kẻ đầu tiên,cấi thân hình lảo đảo sắp ngã phía sau căn nhà cách đó hai dãy trước mặt họ.Tên thứ hai lết ngang qua con