Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sống Giữa Bầy Sói

Sống Giữa Bầy Sói

Tác giả: Trung Hiếu

Ngày cập nhật: 22:39 17/12/2015

Lượt xem: 1342697

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2697 lượt.

rồi”.

Khánh đứng phắt dậy lặng người nhìn cô gái nhỏ nhắn đang kéo cái vali nặng trịch.Khánh nhìn cô với một niềm hạnh phúc dâng trào.Chợt...Khánh nhận ra đôi mắt hắn nhòe đi.Hay chưa kìa!!!Khánh đang rơi nước mắt đấy,nhảm nhí thật,lúc hắn tuyệt vọng,hắn đau đớn thì Khánh chẳng hề có tí lệ nào.Vậy ra nước mắt của hắn chỉ dành cho sự hạnh phúc và thức tỉnh.

Người con gái của hắn,chẳng phải mỹ nhân,chỉ đứng ngang ngực hắn,làn da trắng,gương mặt mũm mĩm,mái tóc nhuộm kín màu nắng.Đàn bà với hắn thì toàn là mỹ nhân thôi,chứ người phụ nữ ngoại hình đầy khuyết điểm như thế chẳng có cửa mà vào mắt hắn.Nhưng Hoa thì khác,Khánh không yêu cô vì dục vọng,hắn không cần ở cô thứ đó.Hắn yêu vì chỉ có cô chấp nhận hắn,chỉ có tâm hồn “trong trẻo” như Hoa mới khiến tim hắn loạn nhịp.Là vậy đấy.Con người Hoa là những hoen ố,những khiếm khuyết,những “chà đạp” nhưng cái “nội tâm” ấy thì sạch như chùi,không vấy bẩn dù tiếp xúc với biết bao những điều ghê tởm.Người ta nói đó là “cặp đôi trớ trêu” cũng được,là sự cảm thông cũng được.Ừ là gì cũng mặc kệ,miễn sao cô vẫn làm điểm tựa cho Khánh vậy là “ok”.Cuộc đời chỉ có một,đúng chưa?Đã ai nhìn thấy tương lai ở bên kia thế giới không nào?Hoàn toàn không,mọi thứ đều được vẽ nên theo trí tưởng tượng của những bậc vĩ nhân.Việc gì phải nghĩ theo họ,ta cứ sống,cứ làm những thứ mình muốn,dù thế nào đi nữa thì hạnh phúc là của mình chứ đâu phải họ,chẳng ai đau cho chính nỗi đau của người khác cả.Vậy nên Khánh sẽ đi theo bản năng,thứ hắn vẫn luôn có,rồi hắn sẽ hạnh phúc,một cái cây hạnh phúc trồi lên giữa sa mạc được vây quanh nó là hàng ngàn cây xương rồng gai góc và...khát nước.

Tạo hóa đã dùng một tâm trạng để nặn nên hai con người khuyết tật ấy.Giống nhau,cùng suy nghĩ và sở thích.Rồi Ngài phán:Hai người sinh ra là dành cho nhau,không thể là ai khác được.

-Anh đến lâu chưa?Hoa hỏi.

-Ừ,sao em đến lâu thế?

-Giờ mình đi đâu hả anh?

-Thế em muốn đi đâu?

-Bất cứ đâu có anh.Cô đáp.

-Ừ.

Khánh chìa bàn tay xương xẩu của mình ra và chờ đợi một bàn tay khác.Hắn cười một cách hiền lành khi bàn tay nõn nà kia nằm gọn trong tay mình.Những vết thương trên gương mặt cứ nhô ra theo từng nếp nhăn khi cười của Khánh dù trông có vẻ nó bắt đầu khít lại và chuẩn bị mất dấu.Ý thức được ánh mắt cô ấy đang thay đổi,Khánh rụt mình lại và tắt nhanh cảm xúc.Thấy thế Hoa bảo:

-Anh sao thế?

-Em không hỏi gì sao?

-Hỏi gì?

Khánh sờ ngón tay lên những “con đường kí ức ngoằn ngoèo” ấy thì Hoa nắm tay hắn ngăn lại:

-Chẳng sao cả,em không cần hỏi gì đâu,vứt bỏ hết đi,rồi ta sẽ làm lại.Em và anh đều là những kẻ tàn tật nên em không chê gì anh đâu.Ta đi thôi.

Khánh cười nhìn cô,rồi cả hai cùng sãi bước.

Ấy thế mà,tình yêu của hắn ngắn chẳng tày gang,cảm động thật đấy nhưng dù gì thì một kẻ sát nhân cũng phải trả giá chứ.Chẳng ai cho phép hắn quay lại khi một đống đổ nát mà Khánh để lại phía sau.Con người không phải là Chúa Trời,không phải một vị thánh nào khác.Họ không đủ sự rộng lượng để ban hết cho cõi người trần thế.Ai tát họ má trái,họ sẽ tát lại y như thế.Đó là sự công bằng của một người bình thường.Nhất là với Khánh,tha thứ thế nào được khi bao nhiêu mạng người nằm dưới tay hắn.Và kẻ đang tìm lại chân lý ấy là ...Luân.

Lúc này xe của anh đã dừng lại bên cạnh một con đường nhỏ.Cả một đội quân lao ra khỏi xe tiến đến con đường ấy.Biết mình vừa bị lộ,Khánh nắm lấy tay Hoa chạy thật nhanh vào khu rừng rậm.Họ vứt bỏ lại mọi thứ trong một lùm cây.Cứ thế Khánh chạy,bên cạnh mình Hoa đang thở dốc một cách khẩn trương cứ như thiếu không khí trầm trọng vậy.Rồi hắn cùng cô trốn vào một cái cây lớn ven rừng.Hắn nghĩ ngay đến Kiên,Khánh gọi cho hắn.

-Mày chơi tao,thằng khốn tại sao mày làm thế?

-Mày đang nói gì thế thằng kia?

-Nếu không phải mày thì sao bọn thằng Luân lại biết tao ở đây?

-Cái gì?Mày đang ở đâu?Tao sẽ đến ngay.

Lời Kiên nói làm hắn có chút chột dạ,nếu không phải Kiên làm sao Luân B tìm được hắn chứ.

Rồi Khánh nhìn Hoa,Khánh cười,giờ thì hắn biết lí do rồi.Nhưng không phải Hoa báng đứng hắn mà chính là sự tinh tường của Luân khi theo dõi cô.

Chính lần đầu gặp Khánh,Luân đã nhận ra người đàn bà này khiến tâm hồn bất cần của hắn ...dao động.Chỉ nhìn ánh mắt của Khánh khi nhắc tới Hoa là sẽ biết.Và anh đã đúng.Những tháng qua anh vẫn cử người theo sát cô.Thành quả thì bây giờ đã được kiểm chứng rồi.

Giờ đây,có thể cuộc đời hắn sẽ lụi tàn vì cô.Trớ trêu thật,mọi tính toán của Khánh đều chuẩn xác,vậy mà vì tình yêu lại khiến hắn đãng trí như thế.

-Em xin lỗi.

-Không phải xin lỗi đâu,anh hiểu mà.Em quá ngây thơ để đối đầu với thằng ấy.

-Giờ mình phải làm sao hả anh?

-Không sao cả,chết dưới tay thằng đó cũng xứng đáng.Khánh đáp.

Khánh đang nói thật lòng.Mã hóa một tình yêu đâu phải đơn giản.Thằng Kiên chỉ đọc được những suy tính đen tối thôi,còn anh ta thì lại đọc được những khoảng sáng trong hắn.Hay thật,Khánh mỉm cười


Disneyland 1972 Love the old s