
Tác giả: Trung Hiếu
Ngày cập nhật: 22:39 17/12/2015
Lượt xem: 1342699
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2699 lượt.
n đã biết sẽ có một ngày như hôm nay,thế nên...
Từng giọt nước mắt ngập ngụa gương mặt xanh xao của Lâm.Càng nghĩ..càng đau...càng nghĩ...càng hận.Trong gian phòng tối om Lâm thu mình lại,lặng im nhìn ra chỗ sáng nhất của gian phòng.Trái tim cô lại bật lên nhưng thước phim kỉ niệm,những ngày tháng hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô.Lâm có cảm giác nó đang hiện ngay trước mặt mình dù bàn tay bé nhỏ của cô không thể nào chạm đến,cái ngày gặp gỡ đầu tiên,cái ngày mà con tim cô cứ run lên bần bật khi ngồi cạnh ai đó,cái cảm xúc vỡ òa trong ngày gặp lại,cái cảm giác thõa mãn cho ngày đầu đón nhận lời yêu...Lâm không biết cô cần bao nhiêu thời gian để nhớ hết về nó.Thế rồi,vô tình lí trí lại tắt hết chúng đi,khoảng tối lại ùa về khiến con tim không thể thấy bất cứ chút ánh sáng sáng mầu nhiệm ấy nữa.Thậm chí nó vô tình đến mức trả thù con tim đã nuôi dưỡng nó.Giờ thì đau đớn muôn phần ai hiểu thấu,suốt đêm nước mắt cứ rơi mãi,rơi mãi.Lâm yêu bao nhiêu thì cái hận nó chồng chất bấy nhiêu,cảm giác như Lâm đang trả nợ cho những hạnh phúc mà cô đã mua về bên cạnh mình.
Mặt trời thức giấc sau một đêm phiêu bạt ở một chân trời xa xôi.Bầu trời sáng dần lên chiếu rọi căn phòng nhuộm kín một màu tang thương.Lâm đứng hẳn dậy mở cánh cửa sổ ấy ra,cô nhắm nghiền đôi mắt thâm quầng sau một đêm tra tấn.Và cuối cùng cô đã đưa ra cho mình một quyết định.Lâm thu dọn hết đồ của mình trong phòng ấy,căn phòng mà cô cảm giác nó đã bắt đầu xa lạ với mình.Nó không còn là của cô nữa,ừ,cô không có gì trong đó hết,ông ấy khoác mọi thứ lên mình.Giờ ông ấy đi rồi,thì cô nên trả lại.
Lâm lặng lẽ bước ra ngoài khi mặt trời còn chưa xua hết đám sương giày trên lá.Một mình cô đứng thu mình bên đường nhìn lại căn nhà,nơi cô đã lớn lên.Cô sẽ đi,chạy trốn quá khứ,cô không muốn đưa tiễn ông ấy.Lâm sợ mình đau thêm,cô không thể chịu đựng thêm được một phút nào nữa.Lâm tin ở phương trời xa xôi nào đó,nếu một lúc vô tình ông nhớ về cô thì ông sẽ hiểu cho đứa con gái hờ này.Lâm không đủ mạnh mẽ để đối diện với mọi chuyện,cô cần phải đi,ngay bây giờ,cô hèn nhát đấy,thì sao nào?Cô chẳng phải là một cô gái phi thường của tạo hóa,cô chỉ là một hạt cát được trộn lẫn trong hàng tỉ tỉ hạt khác mà thôi,vì vậy cô chọn cách cư xử của một người yếu đuối.
Lâm cần một chốn bình yên.
Nơi cô vứt lại hết mọi quá khứ và mặc cảm tội lỗi!!!
Giữa cái nắng như thiêu như đốt,ngồi trên chiếc xe màu đen gia đình cấp tiến.Khánh cứ ngoái đầu nhìn lại phía sau.Hắn sợ,sợ bị ai đó truy đuổi,thằng nhóc nhẫn tâm và lạnh tím tái ấy.
Bây giờ Khánh đã sắp đến cửa khẩu,nơi mà chỉ trong khoảnh khắc nữa thôi,hắn sẽ làm lại một cuộc đời mới.Cầm trên tay cái chứng minh thư mới cóng,Khánh nhẩm:”Lưu Quang Bình”,ái chà cái tên ấy nghe cũng rất “con người” đấy chứ.Khánh mỉm cười.
Chiếc xe đỗ lại ở một đoạn đường vắng,hắn lại ngó quanh,giờ thì không phải hắn sợ truy đuổi.
Khánh đang đợi ...Hoa.
Người con gái mà hắn nghĩ sẽ theo mình đến trọn đời.Khánh không biết đó có phải là yêu hay không,chỉ biết lúc này,cảm xúc hắn cần có cô.Một cô gái hắn chọn trong hàng trăm người đàn bà mà hắn ngủ cùng.Tình yêu của hắn có lẽ là tình yêu đồng cảm,họ cần có nhau để cùng vượt qua cuộc đời đang cố vứt bỏ họ.Với hắn đó không còn là những “rung động hão huyền” nữa,hắn đã tìm thấy Hoa,một người đàn bà hợp cạ với mình.
Khánh đã thay đổi,chẳng còn tính toán hay những ham muốn tầm thường nữa.Con người hắn bỗng dưng thay đổi.Điều mà trước đây hắn chưa hề nghĩ đến,ừ,cũng chẳng cần phải có một biến cố lớn nào tác động,chỉ đơn giản là hắn mệt mỏi và muốn làm người...vậy thôi!
Ngày hôm trước Khánh đã gọi Hoa,chưa bao giờ hắn mất liên lạc với cô,chỉ cần một tin nhắn gửi đến yahoo cho cô là hắn sẽ gặp được.Và giờ là thời điểm thích hợp để đoàn tụ.Khánh đã có tiền,một số tiền khá lớn,và chỉ việc sống cho hết quãng đời còn lại.Khánh đã dự tính rồi,một căn nhà nhỏ ở giữa lưng chừng biên giới là được,chỉ hai người thôi,chẳng cần ai nữa.Rồi Hoa sẽ sinh cho hắn một thằng Khánh con,và Khánh tự nhủ sẽ nuôi dạy nó tốt hơn gấp vạn lần hắn hiện tại,chỉ vậy thôi.
Liệu hắn có làm được một con người như thế không?
Đúng là giờ hắn quyết tâm thật,nói ra thì thật buồn cười nhỉ?
Nhưng đó mới là con người,20% bản chất của hắn chợt trỗi dậy,nó lan tỏa khắp con người nhơ bẩn của hắn.Khánh đưa tay sờ những vết thương chằng chịt trên gương mặt mình,hắn tự nhủ:”Liệu Hoa có chê mình không?Cô ấy có sợ hãi khi nhìn những thứ này?”,Khánh giật mình suy nghĩ về điều đó.Vết cắt do chính Khánh tạo ra,nó như một kí ức để khiến hắn không bao giờ quên quá khứ.Khánh cũng sợ “người ta” sẽ khiếp hãi mình như những con người khác.
Hắn ngồi trệt xuống đất,hắn châm một điếu thuốc,thoải mái thật.Lần đầu tiên Khánh có cảm giác hạnh phúc khi chờ một người,vui thật đấy.Bầu trời cao xa kia cũng muốn chiều ý hắn khi cái nắng bắt đầu nhẹ nhàng hơn.Giờ thì hắn đã có ước mơ,ước mơ nhỏ bé trong khi ngày xưa hắn chìm đắm trong xa hoa thì đầu óc lại rỗng tuếch.
“Đây