
Tác giả: Trung Hiếu
Ngày cập nhật: 22:39 17/12/2015
Lượt xem: 1342695
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/2695 lượt.
,cả hai bắt đầu nằm yên chờ Kiên tiếp viện.May cho Khánh là Kiên vẫn chưa trở lại SaPa lúc chia tay hắn,vì thế gã đến đó cũng khá nhanh.
Xung quanh khu rừng cả đội thợ săn đang vây lấy hai con thú.Luân không muốn họ tản ra bởi rất dễ bị đánh du kích.Vì thế cả bọn cứ chậm rãi tiến sâu vào bên trong.
Lúc này,xe của Kiên cũng đến nơi.Kiên dẫn theo hai người trong nhóm của gã cùng vào bên trong chiến trường tìm Khánh.Giờ thì người lo lắng nhất lại là Kiên.Gã phải trừ khử Khánh nhưng mặc khác cũng không được để Luân phát hiện.Nếu không,mặt nạ của hắn sẽ rơi.Đúng là Luân B không còn giá trị thật,bị lộ cũng chẳng sao,chỉ sợ Khánh sẽ nói ra mọi thứ thì bể hết.Nhất là số vũ khí ấy gã chưa giải quyết được.Tốt nhất gã sẽ tự mình giết luôn cả hai cho khỏi trằn trọc mỗi tối.”Cẩn tắc vô áy náy” mà.
Lại nói về Luân,cả bọn cứ lần lự tiến sâu hơn vào bên trong.Hắn mất dạng một cách kì lạ.Cứ như thế này cũng không phải là cách.Luân quyết định tách tốp.Anh tự mình tiến xa ra phần còn lại.Anh tự tin mình có thể đối phó hắn.Trên đầu anh là những tán cây rậm rạp,phía dưới là những rặng cây chằng chịt tứ phía.Rừng núi anh không thông thạo thì còn ai vào đây nữa,hơn một năm sống với núi rừng,biết bao nhiêu lần anh tháo chạy,kinh nghiệm quá ý chứ.Càng đi,càng mất bóng những người còn lại khiến anh có chút hoảng sợ.Biết đâu được anh lại bỏ mạng ở đây thì sao chứ?
Chợt anh nhận ra thấp thoáng áo màu trắng đang di chuyển,lập tức anh tiến lại.Khánh thính tai tới mức,tiếng sột soạt cách anh xa tận hơn mấy chục mét mà hắn nghe thấy.Hắn kéo Hoa bỏ chạy,hai người lủi thật sâu hơn vào các lùm cây.Nếu là một mình Khánh thì chẳng có cơ hội cho Luân có thể túm được hắn,đằng này hắn dắt theo cả Hoa nữa nên việc di chuyển trở nên nặng nề hơn.Và rồi một ngày tồi tệ mà hắn tưởng chừng là hạnh phúc ấy kết thúc theo một kịch bản đã biết trước.
Trước mặt hai người là vực thẳm,phía bên dưới là dòng nước cuộn chảy dữ dội.Một giọng nói vang lên như để tô đậm thêm nỗi sợ cho hắn.
-Đứng yên,giơ tay lên không tôi bắn đấy.
Biết không thể thoát được,Khánh mỉm cười dừng lại.Hắn quay sang đỡ Hoa dậy.Một tay hắn nắm tay Hoa,còn tay kia hắn giơ lên trời,trông đến là tình cảm.Nhìn cảnh đó,Luân cũng không khỏi ...ấn tượng.
-Quay người lại,hai người không thoát được đâu.
Khánh quay lại nhìn Luân:
-Chào chú,lâu lắm mới gặp lại chú đấy.
-Tôi cũng muốn gặp anh sớm hơn mà,chỉ tại anh trốn tôi đấy chứ.
-Nhưng mà anh thua rồi,quay lại đằng sau xem.
-Tôi đâu phải trẻ con đâu.
-Vậy sao?Nhưng lần này tao đang nói thật đấy.
Nghe thế anh ngoảnh đầu lại thật,chỉ đợi có thế,một tiếng súng chát chúa đã vang lên.Viên đạn cắm phập vào ngực anh.Luân choáng váng ngã xuống.Khánh cũng biết nếu còn chần chừ điều gì sẽ xãy ra với mình,anh lập tức đẩy Hoa xuống vực,còn mình cũng cắm đầu lao theo.Kiên bắn liên tục theo Khánh và hoảng hốt tiến lại nhìn xuống,dòng nước cuộn sóng dữ dội,đôi tình nhân thì đang chìm nghỉm đâu đó trong con suối ấy.Hắn quyết định bắn tứ tung xuống dòng nước ấy thêm mấy phát nữa,cho đến khi hết đạn.Kiên thở dài quay lại nhìn Luân đang nằm bất tỉnh,hắn đưa chân hất ngửa người anh ra.
Chợt hắn nghe có tiếng người đang tiến lại chỗ ấy,tái xanh mặt mày,hắn không kịp chạy,trước mặt hắn là vực thẳm,địch đang tiến rất gần,tứ phía quanh hắn đã bị bao vây.Không còn cách nào khác hắn trèo lên cây cao trước mặt mình.Vì quá sợ hãi hắn bị vướng vào những cây leo xung quanh cây chủ.Lúc này không thể bị trói lưng chừng như thế được,mọi thứ sẽ thật tệ hại nếu bị phát hiện.Kiên giật mạnh cái chân ấy,vô tình một cành nhọn quanh thân cây cào rách một vệt dài trên đùi hắn,máu chảy khá nhiều.Kiên nghiến răng bò lên thật cao trên các tán lá sum suê.Hắn cắn răng để không thể lên tiếng động,máu chảy một lúc một nhiều,Kiên ôm mình vào cành cây,những giọt máu rơi đầy trên các tán lá.
Sau một hồi quay vòng Quân và mấy người khác cùng đến nơi.Luân đang bất tỉnh dưới đất.Hoảng quá Quân gọi lớn rồi tiến lại.Cả bọn chẳng nói chẳng rằng đưa ngay anh ra khỏi khu rừng.May cho hắn thật,bởi chỉ một tia nhìn vô tình thôi,thì coi như hắn hết đường trốn.Thật không thể nghĩ ra hắn dám tự chui mình vào lồng sắt như thế.Một chút tính toán cộng với một chút may mắn giúp Kiên tai qua nạn khỏi.Hôm nay hắn đã làm đúp hai việc một lúc,quá thành công còn gì.Kiên mỉm cười lết cái chân bê bết máu đi ra khỏi rừng,hai tên đàn em của gã đã bị nhóm Quân hạ sát.Có lẽ đó là một sự hiểu nhầm của Quân Xù,anh nghĩ chúng là người của Khánh,nhất là hai tên ấy cũng chĩa súng về phía mình.Mặc kệ,Kiên chả quan tâm.Ngay khi bò lên được con xe yêu quý,gã lấy cuốn sổ của mình ra.Kiên mỉm cười dùng con dao lam-cái thứ vẫn được xem là tri kỷ của Khánh,gã khẩy khẩy vết mực xóa mà gã đã phun trước đó lên cái tên Khánh Tặc.Đúng là định mệnh,chẳng có cái nguyên tắc nào bị phá bỏ cả,ông trời vẫn muốn hắn tiễn Khánh đi.Còn Luân B nữa,Kiên đã thực hiện đúng như những gì gã đã bày vẽ.
Từng hồi còi rú lên inh tai nhức óc,n