Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sống Giữa Bầy Sói

Sống Giữa Bầy Sói

Tác giả: Trung Hiếu

Ngày cập nhật: 22:39 17/12/2015

Lượt xem: 1342671

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2671 lượt.

ến đây rồi hả?

Cô gật đầu và lại nở nụ cười,luôn như thế.Với Miên,ngoài cái gật đầu,và lắc đầu thì chẳng có thêm gì nữa,có chăng là cô ban phát nụ cười của mình nhiều quá thôi,và như thế cũng đủ để cậu thấy mát lòng.

-Chị ngã lưng xuống đó một lát đi,em canh chừng cho.Vừa nói cậu vừa chỉ tay vào cái ghế dài kê cạnh chỗ ra vào..

Miên lắc đầu,rồi nắm tay cậu kéo vào cái ghế đó,cô muốn cậu nằm nghỉ chứ không phải cô,vì cậu còn bị thương chưa khỏe lắm,nhất là sau một chuyến đi dài.

-Em là con trai,em còn khỏe lắm,chị nhìn này.Cậu đưa cánh tay phải lên thể hiện như những lực sĩ làm Miên cười như nắc nẻ.

“Trời đất,mình đang làm gì thế”.cậu tỏ ra lúng túng,từ xưa tới nay cậu rất ít khi đùa như thế,Luân vốn trầm tính.Vậy mà cậu vừa làm diễn viên cho Miên xem,ngạc nhiên thật,khỏi phải nói,Luân đờ đẫng người như thể ai đó đang làm chứ không phải mình.Luân không còn là mình khi ở cạnh cô,kì lạ thật.Niềm an ủi nhất của cậu là Miên cười vui vẻ vì hình ảnh đó,đó là thành công phải không nhỉ?Hóa ra hạnh phúc chỉ đơn giản như thế,thế mà người ta định nghĩa nó phức tạp và dài miên man như thể bạn không bao giờ chạm đến nó một cách tuyệt đối được.

Thuyết phục bao nhiêu cậu cũng không làm Miên lay chuyển được,đành phải nghe theo cô,Luân đặt mình lên cái ghế,còn Miên ngồi tựa lưng vào tường.Giấc ngủ ùa đến một cách nhanh chóng với cả hai người.Sự mệt mỏi khiến cậu không có thời gian mà nghĩ về chuyện buồn đó nữa,thế lại hay,cậu ngủ ngon lành như chưa bao giờ được ngủ vậy.

Trời đã về chiều,mặt trời lúc này có vẻ giận dữ hơn,những tia nắng gay gắt hơn,lão ta đã về,trên vai lão là một cái gùi khá nặng,lão bước từng bước nặng nhọc,ánh mắt cứ ngó nghiêng không ngừng.

-Miên!!Miên!!

Lão lay Miên dậy với giọng nhỏ nhẹ,lão sợ ai khác nghe thấy.Cô giật mình tỉnh giấc sợ hãi nhìn lão.

-Đánh thức thằng kia dậy,mau!!!




Cô quay sang lay lay Luân dậy.Cậu nheo nheo con mắt đang không muốn mở ra,nhác nhìn thấy lão ta thì Luân tỉnh hẳn,lão đã về từ lúc nào không biết.

-Đưa cái gùi của mày đây.Lão nói.

Lão đặt cái gùi của mình xuống đất,nó khá nặng,lão nhanh chóng lấy thứ gì đó trong gùi ra.Phía trên là một mớ măng rừng,”lão đi xa như thế này để hái măng sao?”,Luân thất vọng khi nghĩ thế,và rồi nó khác xa với những gì cậu nghĩ,sau khi lấy hết măng ra lão cẩn thận ngó nghiêng một lần nữa,rồi lão bốc từng gói bột nhỏ được gói trong những bì ni lông cùng kích cỡ giấu ở bên dưới.Cứ thế lão bỏ dần sang cái gùi của Miên.Sau khi đã chia xong,lão căn dặn:

-Bây giờ ta chia hai ngã về nhà như mọi khi,mày đi với con Miên.

Hắn nói với cậu.Rồi hắn đảo mắt qua Miên.

-Nhớ tao nói gì không?Hai đứa không được để ai thấy mình,thằng kia đi trước nhìn đường.Mày hiểu ý tao chứ.

-Cái này là...Luân trợn mắt tỏ vẻ sợ hãi.Cậu chưa bao giờ thấy nó nhưng cậu nghĩ mình biết nó là gì,nó xuất hiện quá nhiều trong các phim cậu xem.Và cậu biết nó đáng sợ như thế nào.

Lão ta trừng mắt nhìn cậu.Lúc này lão ta cũng không đáng sợ hơn nhưng gì cậu thấy.Luân hốt hoảng:

-Không,cháu không làm việc này đâu.Đó là ma túy.Không.Cháu không muốn đi tù đâu.

Lão tức giận túm lấy cổ áo cậu,hắn đe dọa:

-Mày nghĩ mày có quyền lựa chọn hả?Ngay từ đầu tao đã cảnh báo mày rồi mà.Nếu không muốn tao chém thì im lặng và làm theo lời tao.Mày sẽ có tiền,mày không làm không công đâu.

-Không,chú đã lừa cháu.Lúc đầu chú không nói thế.

Lão tức giận tát vào mặt cậu,năm ngón tay lão hằn rõ trên gương mặt cậu.Cậu thấy đau đớn và nóng bừng mặt.Luân nghĩ về hình ảnh “mắt bịt kín,tay bị trói,chân quỳ gối và chờ đợi viên kẹo đồng nã vào mình” khiến cậu không khỏi giật thót.

-Mày muốn bị bỏ lại đây chứ gì.Tao sẽ trói mày lại ở đây và tao không chắc những con thú ở đây nó chê bữa ăn tối ngon lành này đâu.

Nghe thế Miên giật mình quỳ xuống trước mặt lão,Miên giàn giụa nước mắt cầu xin ông ta,lão hất Miên ra rồi quát:

-Cả mày nữa,muốn về với tao hay ở lại đây với hắn.Lão đe dọa.

Luân quay sang Miên mà trong lòng có chút dao động,”là may túy đấy,cái thứ chết chóc ấy,nếu bị bắt mình sẽ phải chết,bị xử tử,còn Miên nữa,chị ấy sẽ ra sao,tội nghiệp cho chị ấy quá,mình phải làm gì bây giờ?”.Cậu hoang mang không biết phải làm gì nữa,cái ranh giới của thiện và ác hiện ra trước mắt,chỉ một bước chân thôi cậu sẽ bước qua cái thiện nhưng sao cậu thấy khó khăn quá và nếu cậu không bước qua vào lúc này thì có thể cậu sẽ mắc kẹt ở phía bên kia mãi mãi.

-Tao đã làm việc này cả chục năm nay nhưng chưa bao giờ gặp thằng cán bộ nào cả,ở nơi vùng núi hoang sơ này không ai để mắt đến đâu,nghe lời tao rồi mày sẽ có tiền,rồi một lúc nào rảnh tao dẫn mày ra khỏi đây về thăm nhà mày,tao sẽ giúp mày trả thù nếu mày muốn.Mày nhìn con Miên xem,nó theo tao hai năm rồi đấy,mà có sao đâu.Lão dỗ ngọt cậu.

-Còn nếu không,thì tao phải giết mày thôi,chứ tao không thể để bị bắt được,ai biết được mày có nói ra với cán bộ hay khôn