XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sống Giữa Bầy Sói

Sống Giữa Bầy Sói

Tác giả: Trung Hiếu

Ngày cập nhật: 22:39 17/12/2015

Lượt xem: 1342665

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2665 lượt.

kế thành hai ngăn tách biệt.Ngăn nhỏ để chứa nước ngụy trang,còn ngăn rộng hơn là chứa bột trắng.Những vật dụng mang theo đúng là chỉ chứa măng,có khi cậu mang theo cái dao bổ củi để vác củi về thật.

-Mày khôn ngoan hơn tao nghĩ đấy.Tao biết là tao không nhìn nhầm mày.Lão nhìn vào mắt cậu và nói.

“Thằng nhóc này thông minh,lanh lợi,nó mà theo mình thì thật là phúc trời cho,nhưng chỉ sợ một mai hắn đủ lông,đủ cánh,liệu hắn có rời bỏ mình không?”.Lão nhìn Luân rồi đăm chiêu một lúc.

-Chú làm gì thế?Chia hàng đi để cháu còn về.Cậu cắt ngang suy nghĩ của lão.

-Tao biết rồi,mày không phải nhắc,thằng oắt con.

Hắn lấy cái gùi ra,đưa hai túi cho cậu,hắn cũng mang về hai túi,chỗ còn lại hắn giấu sau hang nhỏ trên bờ tường xỉn màu.

Cuối cùng hai người chia tay ở đó,cậu trở về nhà bằng lối chính,còn hắn,thận trọng hơn băng qua con đường do hắn tạo nên.Luân không suy nghĩ như hắn,”chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất,”cứ thế cậu cứ ngang nhiên đi vào con đường lớn.Thời gian đã dạy cho cậu ngụy trang cả gương mặt mình,không tỏ vẻ sợ hãi,luôn phải bình thản.Thậm chí để làm được điều đó,Luân đã soi mình trước gương để xem biểu hiện của gương mặt,từ cái nhíu mày đơn giản nhất,đến kiềm chế cái bờ môi không rung khi sợ hãi,nhất là suy nghĩ,cậu phải luôn đạt sự tự tin cao độ,và coi những hành động ngụy trang là thật,”giả mà thật,thật mà giả”,đó là cách để tồn tại cho tới bây giờ.Cái mặt nạ của Luân cứ thế nằm trên gương mặt ngây ngô và có chút trẻ con của mình.Luân đã trở thành sói sau bao lần bị sói cào cấu xác thịt.Nhiều khi để tạo niềm tin,cậu giả vờ bán măng cho người đi đường,cậu úp luôn cái sọt lại để người khác thấy ngoài măng cậu không mang gì cả,thỉnh thoảng cậu lại đưa cái gi-đông lên và húp ngụm nước nhỏ.Tất nhiên trước khi làm việc nguy hiểm như thế cậu đã bỏ ra nhiều ngày công chỉ đi hái măng và lấy củi,rồi thăm dò những nơi mà cậu sẽ phải đi qua và tạo niềm tin với họ,nhất là những cán bộ hay ghé lại bản làng.

Chỉ bằng những thủ thuật ấy,Luân đã về tới nhà,Luân nhanh chóng cất cái gi-đông vào cái hang do mình thiết kế,cậu luôn cẩn thận như thế dù đó là mái ấm của mình,rồi bước vội ra sau nhà.Miên đang nấu ăn ở đó.Cậu nhẹ nhàng bước đến,Luân đưa tay bịt mắt cô lại,cậu khá thích thú với hành động này.Cô nhẹ nhàng đưa tay lên sờ bàn tay chai sần của cậu,cô lại cười.

-Chị nấu ăn xong chưa?Cần em giúp gì không?.Cậu nhẹ nhàng hỏi

Cô lắc đầu.Cô lấy cuốn sổ tay ra,viết hí hoáy một lúc rồi đưa cho cậu,”Em đi tắm đi rồi vào ăn cơm,chị sắp xong rồi đấy”.Từ ngày biết viết không lúc nào cô không mang theo cuốn sổ nhỏ ấy,nó đã trỡ thành vật bất ly thân của Miên như cái điện thoại của bạn vậy.

-Vậy em đi tắm đây,chị cẩn thận nhé.Cậu cười trả lời Miên.

Khoảnh khắc được là chính mình là đây...lúc này...,khoảng thời gian bên cô có lẽ là bình yên nhất trong ngày.Luân không phải chưng ra bộ mặt giả tạo của mình,cậu là Manh,là người thân duy nhất của Miên.Trong tim cậu,Miên chiếm vị trí khá rộng nếu không muốn nói là chiếm hết khoảng trống mênh mông mà cậu tạo ra khi gia đình gặp sự cố.Chính cô đã lấp đầy cho trái tim trống rỗng ấy.Cậu gắp thức ăn cho Miên rồi nói:

-Chị sẽ rời khỏi đây với em chứ?

Miên buồn rầu ngưng đũa nhìn sang cậu,Luân lại lên tiếng:

-Em đã sắp hoàn thành bản đồ của vùng núi này,chỉ trong nay mai thôi chị em ta sẽ rời khỏi nơi này,đến một vùng đất tốt hơn.Cậu lại nói.

Miên thở dài,cô ghi vào cuốn sổ,”Em muốn rời bỏ nơi này đến vậy sao?”,cậu đáp:

-Tất nhiên rồi,ở đây sống chui lủi như thế này chị không mệt mỏi sao?Em sẽ đưa chị đến một nơi tốt hơn thế này nhiều.

Miên lại viết,”Chị không thể đi theo em được đâu,chị xin lỗi”,đọc những dòng đó Luân thấy tim mình thắt lại,Luân bỏ bát cơm xuống bàn,hỏi dồn:

-Chị nói gì thế?Sao chị lại không muốn rời khỏi đây?Chị sợ lão ấy à?Chị đừng lo,lão sẽ không biết được đâu.Em tính hết cả rồi.

“Không phải là chị sợ ông ta,chị không muốn rời khỏi đây”,cô lại viết.

-Tại sao chứ?Tại sao chị không đi theo em?Chị muốn sống như vậy cả đời sao?Sao chị lại ngốc ngếch thế chứ?Em không thể hiểu nổi chị nữa.Đã mấy năm rồi,chị chịu cực khổ vẫn chưa đủ à?

Luân tỏ vẻ bực tức.Lần đầu tiên sau một năm cậu lớn tiếng với Miên.Nhưng cô không giận,ánh mắt đượm buồn của Luân lại làm cô thấy thương nhiều hơn là giận.Cô đáp lại thái độ của cậu với bốn chữ,”chị xin lỗi em”.Lúc này Luân không biết nói gì hơn nữa,cậu đứng dậy đi vào nhà khi đang ăn dở,cậu để mặc Miên ở đó với hàng nước mắt lăn dài trên má.

Từ lúc đó Luân tỏ vẻ giận Miên,dù trong lòng cậu thấy thương vô bờ bến,quyết định của cô khiến công sức những tháng qua như đổ sông,đổ biển.Cậu đã vất vả lặn lội khắp nơi để hỏi đường về nhà,những lúc hoàn thành xong công việc lại tranh thủ đi tìm đường về,cậu cẩn thận vẻ lại qua những lời chỉ dẫn của người lạ,cũng như chính cậu tự đi tìm.”Vậy mà...”Luân thấy buồn tê tái khi nghĩ về Miên,cô thật đáng trách,làm sao cô lại suy nghĩ như thế.Luân biết phải quyết đị