XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sống Giữa Bầy Sói

Sống Giữa Bầy Sói

Tác giả: Trung Hiếu

Ngày cập nhật: 22:39 17/12/2015

Lượt xem: 1342681

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/2681 lượt.

g?Sợi lạt mềm của lão bắt đầu khít chặt lại.

Cậu không còn lựa chọn nữa sau khi nghe lão ấy nói,cậu biết là thế.Tên khốn khiếp,lương tâm của hắn để quên ở đâu chứ,thà cậu chết luôn trong cái đêm ấy còn hơn.Bây giờ thì đành theo lão thôi,trước sau cũng chết,cứ “nhắm mắt đưa chân” cái đã,tới đâu thì tới.Nghĩ tới đó,Luân gật đầu.Cậu không biết rằng mình đang mặc cả với chính cuộc đời mình.Hắn vỗ mạnh vào vai cậu:

-Tốt!!!Tốt!!!

Lão ta cười lớn:

-Là đàn ông phải như thế mày ạ.Sống ở đây mà không làm như tao thì cả đời mày chỉ ăn muối trắng thôi.

“Tôi thà ăn muối trắng còn hơn!!!”,cậu nhìn lão với ánh mắt đầy căm ghét.”Để xem,rồi tôi sẽ đưa Miên thoát khỏi chỗ này,đợi đấy,lão già!!!”.

-Thôi ta về,sắp tối rồi.Hắn nhìn Miên.

Trông cô có vẻ tươi tỉnh hơn,Miên giật áo cậu tỏ ý muốn cậu đi theo cô.Luân nhìn theo bóng hắn cho đến khi khuất dạng.

Luân đi trước còn Miên mang gùi theo sau,hắn chỉ để cô mang mấy bọc thôi,còn hắn mang nhiều hơn.Vừa đi cậu vừa ngoái đầu nhìn Miên:

-Hay chị để em mang cho,nặng lắm đấy.

Cô lắc đầu mỉm cười như muốn nói ”chị không sao”.Cậu đành ầm ừ tiến bước.Cậu lại lên tiếng:

-Hay chị em mình trốn đi,đừng theo lão nữa,có ngày đi tù như chơi đấy.Em sẽ đưa chị về quê em,cứ sống thế này thì mệt mỏi lắm.

Miên lắc đầu buồn bã.

-Chị không muốn à?Hay chị sợ lão ấy?

Cô im lặng,cô không thể hiện điều gì nữa,một cái thở dài đó là những gì cậu nhận được từ cô.Cậu không biết Miên đang suy nghĩ gì vào lúc này,sao Miên cứ theo lão ấy mãi thế.Những trận đòn roi của lão làm cô tuân phục vậy ư?Cô có biết rằng mình đang mang mầm họa chết chóc đến cho bản làng không?Những thứ mà cô làm để tạo nên bát cơm ấy đã khiến bao người phải bỏ mạng.Cậu thẫn thờ suy nghĩ suốt dọc đường về.Một tội ác dù được gây ra vô tình hay cố ý cũng đã tạo nên hậu quả lớn,liệu những gì Miên làm có được Chúa tha thứ?.Luân thương cảm cho cô,cho số phận tội nghiệp,cậu không trách cô,chỉ trách ai đó quá vô tình kéo cô xuống bùn lầy.Rồi đây Miên sẽ đi về đâu?Cuộc đời của cậu đã lắm trắc trở rồi,dù thế nào cậu vẫn là kẻ bị hại nguyên bản,còn cô,cô là kẻ bị hại vừa đáng thương vừa đáng trách.

Suốt dọc đường đi trái tim cậu như bị cực hình,chỉ cần nghe tiếng động lạ thôi là hai chị em cũng thót tim,giật mình.Luân cảm giác mình là con thú đang lẫn trốn trong khu rừng lắm thợ săn,tìm cách tháo chạy giữa vòng vây tứ phía.Ánh mắt cậu đảo liên tục,liên tục,đôi tai cũng ngóng xem những âm thanh lạ dị.Nếu...những từ ấy hình thành trong đầu cậu khá nhiều làm cho cơ thể như có kiến bò vậy,cảm giác ấy thật khó chịu.Hôm nay cậu thoát được còn ngày mai,ngày mai nữa,..những ngày còn lại của cuộc đời liệu cậu không “gặp ma” khi “đi đêm” nhiều như thế.

Trái tim đã bắt đầu biết thở đúng nhịp khi cậu thấy ngôi nhà sàn quen thuộc hiện ra,một hành trình dài,phải,rất dài.Nó chẳng khác nào hành trình cuối cùng của cuộc đời cậu.Còn Miên,cô vẫn thấy bình thường không hoảng hốt,không vui mừng,không sợ hãi.Cô đối diện với nó quá bình thản,hai năm trời,biết bao ngày chiến đấu với nó làm cô thấy thích nghi và cũng chừng ấy thời gian cô gieo hạt chết chóc cho trần thế.

Mặt trời đi ngủ vội vàng để quên những tia nắng rớt lại,”vô tình quá!!!”, lẽ ra Ngài không nên để quên những đứa con lưu lạc của Ngài dưới vùng trời đầy đen tối.Luân nhìn xa xa phía chân trời ấy,một màu đỏ ửng nhuộm kín một dãy núi,cây cối đã bắt đầu yên lặng chuẩn bị cho giấc ngủ,”bình yên thật”,lại kết thúc một ngày nữa,ngày đen tối thứ hai của cuộc đời mình.Cậu nhìn theo Miên,hình dáng nhỏ bé ấy khuất dần vào ngôi nhà sàn đầy bóng tối.Đó là “ngày thứ...n đen tối” của chính cô.

Trời đã vào đêm,Miên cũng đã làm xong bữa tối của hai người,cô nhanh nhẹn và tháo vát hơn những gì cậu nghĩ.Tối nay cậu được ăn cơm dẻo,canh ngọt,không tạp nham như buổi trưa nữa,bữa cơm đã có măng rừng,trứng luộc,canh rau ngót,khá toàn diện.Luân nhìn Miên chăm chú,đây là thành quả của cô cho những gì mình làm,Miên đưa mắt nhìn cậu,cô vẫn thế,khoe hàm răng đầy đặn và trắng sáng của mình,đôi mày nhíu lại tỏ ý muốn cậu ăn đi.Luân lại khoe nụ cười đầy khó nhọc an ủi cô,rồi cúi xuống ăn ngấu nghiến.Cậu thèm được ăn rau muống với muối trắng,bởi nếu chỉ ăn như thế mà không phải làm việc nhơ bẩn ấy thì cậu sẵn sàng đánh đổi.Giá như Luân quen Miên sớm hơn để vớt vát lại cuộc đời cô,cho cô thấy ánh sáng thật sự của ánh mặt trời.

-Miên!!!Mở cửa cho tao.Tiếng lão ta ở phía ngoài cửa.

Cô nhanh chóng đặt bát cơm xuống,vội vàng mở cửa cho lão.

-Sao?Hàng đâu?Hắn hất hàm.

Cô tiến lại chỗ cái chiếu lấy cùi đưa cho lão,lão cười:

-Tốt lắm,trưa mai tao qua đưa tiền cho.

Nói đoạn,lão quay sang nhìn Luân,lão nói:

-Mày thấy chưa?Chẳng sao cả đúng không?Theo tao chẳng bao giờ mày thiệt đâu.

Luân không nói gì,lặng lẽ cúi xuống gắp thức ăn.Ghê tởm,mọi thứ phát ra từ lão đều khiến cậu thấy như thế.

-Tao về đây,nhớ ngủ sớm đi,mai tao ghé chợ mua thêm cho