
Tác giả: Trung Hiếu
Ngày cập nhật: 22:39 17/12/2015
Lượt xem: 1342678
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2678 lượt.
cái chiếu và cái chăn.
Cứ thế hắn xách chiến lợi phẩm bỏ đi,hắn đến và đi nhanh chóng như cơn gió mùa vậy.Chỗ nào hắn ghé qua cũng khiến nơi đó lạnh buốt.Cậu bỏ chén xuống,rồi dọn dẹp hộ cô,cậu đã khỏe hơn nhiều và có thể giúp cô việc nhỏ.
-Tối nay chị ngủ ở chiếu đó đi nhé.Em sẽ nằm ở đây.Cậu khẽ tay nhẹ xuống chỗ sàn nhà cạnh cửa.
Và Miên đúng là người của những thói quen.Cô lại cười như hàng nghìn lần trước đó.
**********
Một năm sau...
-Chị đừng làm như em trẻ con nữa!Em lớn rồi mà!Xem này.
Cậu tươi cười đưa tay đo chiều cao của Miên rùi ướm vào vai mình.Đúng là lúc này Luân cao lên nhiều so với trước thật,trước đây mới gặp Miên cậu chỉ cao hơn Miên tí xíu thế mà bây giờ cậu hơn Miên cả cái đầu.Bầu sữa của núi rừng nuôi lớn được cậu như thế này thì đúng là kì tích.Miên cười hiền lành,nguýt cậu một cái rõ dài.
-Em đi làm đây,chị ở nhà cẩn thận nhé.Cậu nói khi vừa mặc xong cái áo.
Miên khẽ gật đầu rồi chìa cuốn sổ nhỏ cho cậu xem.”Em nhớ cẩn thận nghe”.Luân đọc dòng tin mà cô viết ra giấy.Cậu cười:
-Em biết mà.
Hóa ra bây giờ cô đã biết viết,biết đến con chữ.Thời gian mang đến cho cuộc sống nhiều sự thay đổi,Miên cũng không nằm ngoài guồng chảy ấy,sau một năm cô đã vui vẻ hơn,cô đã hòa nhập với cuộc sống.Và không ai khác chính Luân đã mang đến sự khác biệt,cậu đã kiên trì hàng đêm dạy cô cái chữ,biết cô có khuyết tật nên cậu chỉ dám dạy một cách chậm rãi,chính xác là hơn nữa năm cô mới thuộc hết bảng chữ cái,bởi cô không thể phát âm mà chỉ cố nhớ từng lời cậu phát ra.Giờ đây cô đã thạo hết cái chữ,cô tiếp xúc với cậu tốt hơn nhiều.Điều đó càng làm Luân hạnh phúc hơn.Một năm qua nhanh như cơn gió,cuộc sống của cậu cũng thay đổi,vết thương trong cậu bắt đầu kéo da non,cho dù đêm nào cậu cũng bị lạc vào giấc mơ của quá khứ.Sống nhiều trong nổi đau khiến nó thành thói quen,cậu nghĩ thế.”Đau đớn trong ngắn hạn là hiện thực nhưng trong dài hạn thì đó là cuộc sống”.Và cậu phải chấp nhận nó.
Hôm nay cậu đi làm như mọi ngày,công việc mà cậu bị ám ảnh suốt cả năm trời,cậu đã thay Miên đi lấy hàng giúp lão ấy.Phải,cậu biết mình đang dính chàm quá nhiều,nhưng còn cách nào nữa ngoài phải tuân theo số phận,nếu giúp được Miên thoát dần khỏi nó thì cậu có gây tội cũng không sao,cậu sẽ chấp nhận nếu một lúc nào đó phải trả giá.
Luân bước ra khỏi nhà,mang cùi lên vai,và không quên quay lại nhìn Miên tạm biệt trước khi đi.Luân đã tự đi một mình mà không cần lão ấy.Thường thì sau một đến hai tuần,lão ấy sẽ nhận hàng từ bên kia biên giới,rồi lão sẽ tập hợp hết tại căn nhà hoang đó,và cậu sẽ đến đó lấy rồi tìm cách mang về,lúc đầu cậu bỏ hết vào gùi,nhưng nhiều hôm có cán bộ đi tuần tra,nên để chắc ăn hơn,cậu chia nhỏ hàng ra rồi mang dần về,bởi thế mà ngày nào cậu cũng phải vượt đèo để lên đó.
Luân đã trở thành dân chuyên nghiệp trong cái nghề này,chưa có nguy hiểm nào mà cậu chưa trải qua,có nhiều hôm cậu phải vứt hàng lại rồi bỏ chạy vì bị phát hiện,những hôm đó là cậu lại no đòn của lão,có lúc mưa lớn khiến cậu phải ướt sũng,lăn đùng ra ốm thế là Miên phải đi thay.Từ đó cậu luôn biết giữ gìn sức khỏe của mình để không phải khiến Miên gặp nguy hiểm.
Nhưng rồi mọi khó khăn ấy cũng đã qua,cậu trở nên khôn ngoan hơn,trí thông minh cùng sự nhanh nhẹn đã giúp cậu bao lần qua mắt được cán bộ điều tra.Cuộc sống đầy cạm bẫy cứ thế nuôi lớn cậu,cho cậu bản lĩnh,kinh nghiệm và sự gan lì.
Đoạn đường từ nhà đến chỗ căn nhà đó không còn xa như cậu nghĩ nữa,thậm chí có hôm cậu còn đi đường khác tới đó.Hôm nay cũng vậy,chỉ mất một khoảng thời gian bằng hai phần ba thời gian trước,cậu đã đến nơi.Lão ấy cũng đang đợi cậu trong nhà:
-Đến rồi à?Có ai theo dõi mày không đấy?
-Không,đây đâu phải lần đầu đâu mà chú lại nói thế?Luân đáp bâng quơ.
-Thì tao đề phòng thì tao hỏi thế,mà dạo này mày hay nói ngang với tao lắm nghe.Cẩn thận cái thân mày đấy.Hắn dọa.
Luân không nói gì,cậu biết hắn chỉ nói thế thôi,chứ lúc này cậu chẳng khác gì cánh tay phải của hắn.Những trận đòn roi của hắn cũng thưa dần và với Miên cũng thế,cái lương tâm hời hợt của hắn bắt đầu có chút thay đổi,hay cuộc đời hắn cô đơn quá nên hắn cần hai chị em cậu không biết nữa.Chỉ biết rằng hắn dạy cho cậu mọi thứ mà hắn biết,từ những kỹ năng đánh hơi cán bộ,đến các thế cơ bản khi đánh nhau(không biết lão xuất thân từ đâu chứ lão cũng khá giỏi võ),và Luân hưởng lợi từ việc đó.Biết nói thế nào nhỉ?Căn bản là sống lâu với hổ thì nó cũng sẽ không ăn thịt bạn trừ khi nó đói mồi.Mà với Luân thì chả bao giờ khiến lão phải thất vọng.
-Hôm nay hàng ít nên cũng nhẹ nhàng,mày gắng mang nhiều chút xíu,mai đỡ phải đi.Lão nói.
-Không được,làm gì cũng có nguyên tắc chứ,cháu không thể vì sợ tốn ngày công mà làm hỏng việc được.Cái gi-đông này chứa được có hai túi thôi,cháu không muốn mang thêm chỗ nào khác đâu.Luân kiên quyết.
Luân mang theo cái gi-đông bằng nhôm cứng ấy không phải để chứa nước uống.Nó được thiết