Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sống Giữa Bầy Sói

Sống Giữa Bầy Sói

Tác giả: Trung Hiếu

Ngày cập nhật: 22:39 17/12/2015

Lượt xem: 1342683

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2683 lượt.

nh như thế nào,cậu không thể rời khỏi đây mà không có Miên,nếu cậu đi một mình thì Miên sẽ phải thay cậu làm việc cho lão ta,điều đó thật kinh khủng với Miên,nhưng không thể ở lại nơi này,còn nhiều thứ phải đợi cậu hoàn thành,hơn nữa bây giờ cậu không thể làm công việc đó mãi.

Đêm đã khuya mà Luân cứ trằn trọc không ngủ được,Luân nhổm người dậy,ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ.Trăng hôm nay sáng thật,ánh trăng phủ sáng cả vùng trời,ánh trăng lan tràn khắp mặt nước,cảnh vật thật đẹp như trong tranh.Thế mà tâm hồn Luân vẫn cứ khép lại,cậu không thể thưởng thức kiệt tác ấy của tạo hóa,điều cậu cảm nhận thấy vào lúc này là tiếng thở than trỗng rỗng của cây cối,dường như nó cũng có nổi buồn giống cậu.Luân muốn tìm sự đồng cảm từ những chiếc lá trên cây đó chứ không phải khoe mẽ trước mặt cậu như ánh trăng kia.Bạn không thể bảo Mona Lisa đẹp khi trong lòng vẫn còn nổi buồn ứ động.Cậu nhìn sang Miên,cô đã chìm sâu vào giấc ngủ,Luân nhìn chằm chằm vào gương mặt ấy,nàng càng lộng lẫy hơn nhờ ánh trăng chiếu vào.

”Chị đã làm em thất vọng lắm chị biết không vậy?Tại sao chứ?Không lẽ chị không biết em đã...”.Những lời Luân đang nghĩ trong đầu thật khủng khiếp,rằng “em đã yêu chị”,những lời đó Luân chỉ có thể tự mình cảm nhận chứ tuyệt đối không thể nghĩ đến.Cô như mặt trời nóng bỏng và cậu không thể đến gần,bởi cậu sẽ bị mặt trời thêu trụi mất.Với một người tiếng nói là người phát ngôn của lý trí và cảm xúc là người đại diện cho con tim.Luân đang lạc lối trong tình yêu vô vọng,làm sao để cấm một trái tim đã đập mười chín năm không loạn nhịp cơ chứ?Trái tim cậu đã không còn nô đùa vui vẻ được nữa,nó đã lớn và thích “được trầm lặng,được vỡ òa”.Liệu cậu có vươn đến Miên được hay không khi khoảng cách giữa hai người là sự chấp nhận của xã hội,một cô gái 22 và một chàng trai 18?Liệu trong trái tim tràn đầy ánh sáng của cô có một góc nhỏ cho cậu không hay cô để dành nó ở một nơi rộng rãi hơn của tâm hồn?

Nghĩ đến đó Luân thấy nước mặt khẽ rơi mà bờ mi không đủ nhanh để giữ lại.

Đột nhiên,Miên tỉnh giấc,cô ngỡ ngàng khi thấy Luân đang nhìn mình,cậu nhanh chóng quay mặt đi.Cô thấy có điều gì đó khác lạ trong cậu,cô ngồi dậy.Dưới ánh sáng hắt hiu của ngọn đèn dầu,cô viết,”Sao em không ngủ đi?Em làm sao thế?Vẫn còn buồn chị chuyện đó hả?”,cậu khẽ nói:

-Em không sao!!!Em chỉ thấy hơi buồn thôi!!!Lẽ ra chị nên nghe lời em,em không thể ra đi mà không có chị.

“Đừng thế mà em,chị xin lỗi,chị không thể đi vào lúc này”,cô lại viết.

-Nhưng ít ra chị phải cho em lý do chứ?Không lẽ chị không muốn đi theo em?

“Chị rất quý em,chị cũng muốn lắm,nhưng chị không thể làm khác được,ông ấy cần chị?”.Đọc xong những lời đó,cậu ngạc nhiên:

-Ông ấy?Là lão già độc ác đó sao?Chị đang nghĩ gì vậy?

Để gỡ rối cho cái đầu óc đang mộng mị của cậu,cô đành phải nói sự thật,cô không muốn cậu cứ đắn đo mãi như thế,bí mật mà cô giấu hơn một năm qua.Cô viết:”Ông ấy là bố của chị,chị và mẹ nợ ông ấy rất nhiều em ạ”.Luân không tin vào những gì mình thấy nữa,”Lão ta,lão ta là bố Miên sao?Không,không thể nào?Sao lại có người bố nào lại tàn ác với con mình như thế?”.

-Chị nói gì thế?Đừng đùa em chứ.Cậu cười với nụ cười méo xệch.

Như không nghe lời cậu hỏi,cô viết một mạch dài:

“Ừ,đúng vậy đấy.Trước đây gia đình chị ở miền xuôi,ông ấy là nông dân,mẹ chị là giáo viên.Chị đã từng có một gia đình hạnh phúc,cho đến một ngày,mẹ chị phải lòng người đàn ông khác,bà đã bỏ hai bố con chị rồi ra đi,nghe đâu người đàn ông đó là đồng nghiệp của mẹ.Thế là từ đó ông đâm ra rượu chè,cờ bạc,vì thiếu nợ người ta quá nhiều nên hai bố con chị đã bỏ đến đây,nhưng không hiểu ông ấy nghĩ gì nữa,ông không nhận chị là con ông,ông bảo chị là con gái ruột của người kia và mẹ.Cũng từ lúc đó,ông thường hay đánh chị,nhưng chị biết trong lòng ông ấy vẫn yêu chị,yêu mẹ.Chị đã quyết tâm dù thế nào đi nữa,chị cũng sẽ ở lại đây để trả nợ giúp mẹ,dù ông ấy có ghét chị như thế nào đi nữa.”

Đọc hết những gì cô viết,Luân càng hiểu thêm về Miên,cô thật vĩ đại,những gì hắn làm với cô là quá sức chịu đựng của người bình thường,vậy mà cô vẫn nén hết vào bên trong để ở bên ông ấy.Không tin được,cô là ai thế?Cậu nhìn Miên,cái nhìn đầy cảm thông và âu yếm.Cậu lại hỏi:

-Chị bảo ông ấy thương chị!Thế tại sao ông ấy lại bắt chị làm những việc kinh khủng như thế?

Cô lắc đầu,”Thực ra ông ấy làm vậy là để chị thấy khó mà bỏ đi,chị mới biết được điều đó tháng trước thôi.”Cô mỉm cười,dường như cô hạnh phúc khi biết tâm ý của lão.

-Nhưng dù thế nào ông ấy cũng không thể để chị làm công việc đó.

Cô lại viết”Không,chị chưa mang thứ đó về mà”.Cô đưa cho cậu xem.Luân hoảng hồn khi biết như thế:

-Sao cơ?

Miên viết tiếp”Ừ,sau khi biết được điều đó,chị đã bắt đầu suy đoán,em nhớ hôm chị đi lấy thay em không,khi mang về chị mở ra xem thử,đó là bột mì em à,chị ngạc nhiên lắm.Chị đã hoang mang như em vậy.Chị định nói với em,nhưng chị sợ em sẽ giận chị”.Lại thêm một ngạc nhiên nữa,Luân đáp:

-Vậy cái lần đầu t