
Ác Quỷ! Em Phải Là Vợ Của Tôi.
Tác giả: Kevin Anderson
Ngày cập nhật: 22:47 17/12/2015
Lượt xem: 134963
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/963 lượt.
cảnh sát tí hon ở trong cơ thể cháu, để chữa bệnh bạch cầu của cháu.Trước khi Scully định hỏi thêm một vài câu, đứa bé đã ngáp dài. “Cháu mệt lắm!” Nó chớp mắt nhiều lần và thở mạnh, rồi ngả người trên ghế dài. Nó ngủ liền – một giấc ngủ không giống với cơn hôn mê trước đó.Scully lùi lại mấy bước để nhìn rõ hơn đứa trẻ của phép màu khoa học. Về phần mình, cô không bao giờ tin một chuyện như vầy, nhưng lại cũng không thể phủ nhận được thực tế: Cô đã chứng kiến sự hồi sinh cùa Jody Kennessy. Cô cũng hiểu tại sao thằng bé không còn gầy guộc xanh xao nữa, như trên tấm hình, khi nó còn mang chứng bệnh bạch cầu bị coi như vô phương cứu chữa.Scully leo lên xe, cài thắt lưng và nổ máy.Kennessy đã thực hiện một khám phá phi thường và ông đã tự tiện thực nghiệm cho đứa con trai ông mà không tuân theo thủ tục thông thường: thí nghiệm trên súc vật, những kiểm soát của các phòng thí nghiệm độc lập…Với tư cách thầy thuốc, Scully không thể không bực dọc. Người cha của Jody đã coi thường đạo đức. Nhưng với tư cách con người, ngược lại, nàng hiểu rằng người đàn ông khốn khổ ấy sẵn sàng làm bất cứ cái gì để cứu đứa con của ông.NHỮNG NGỌN ĐỒI CỦA OREGONThứ sáu, 17 giờ 7Đường đồi có nhiều quãng vòng vèo, Mulder không dám cho xe chạy nhanh. Vậy mà thỉnh thoảng xe vẫn chồm lên như con Kangourou nhảy từ mô đất này sang mô đất khác.Ngồi trên ghế hành khách, Jeremy luôn quan sát những cử chỉ của Mulder với vẻ nghi hoặc.Mulder thốt nghĩ đến thân hình biến dạng khủng khiếp của người lái xe tải. Anh ta cũng bị lây nhiễm trong lúc ngồi ở tay lái trong cùng một hoàn cảnh như anh. Như vậy phải chăng là căn bệnh đã lan truyền bởi không khí? Và rồi anh cũng sẽ khuỵu xuông?Da của Jeremy gợn sóng từng chặp.- Mulder, tôi đoán được ý nghĩ của anh. Anh sẽ không bị rủi ro gì cả nếu anh không đụng vào tôi.Chiếc xe hơi nghiêng khi đi vào một con đường vòng. Jereymy ngồi nín lặng. Hắn chỉ muốn tìm ra Scully và đứa bé. Còn Mulder thì có ý định kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.- Hăm dọa cảnh sát liên bang với vũ khí là một tội nặng, ông có biết không? Mulder hỏi hắn. Rồi ông sẽ bị trừng phạt đấy!- Trừng phạt cái gì? Dorman cười khẩy. Cơ thể tôi đang tự phá hủy. Nếu tôi không mau chóng tìm thấy Jody, tôi sẽ chết. Nhà nước có thể sẽ cử những nhân viên trang bị một cái xô và một cái chổi để thu nhặt những gì còn lại ở nơi tôi. Tôi tự hỏi làm sao người ta nhốt tôi vào tù một khi tôi sẽ chỉ còn là một đống thịt bầy nhầy.Chiếc xe vẫn lao đi trên con đường đất bụi mù. Dorman bất chợt hỏi:- Tại sao ông tham dự vào âm mưu ấy? Ông đã thiêu hủy DyMar, giết Kennessy. Bây giờ ông lại săn đuổi tôi và cố sức tìm ra đứa bé.Mulder lắc đầu ngao ngán.- Như tôi đã nói với ông, ông đã lầm người rồi. Tôi không phải là một kẻ đồng mưu. Tôi chỉ điều tra về cái chết của người gác dan của DyMar. Nạn nhân đã bị hành hạ bởi một dạng ung thư gợi cho người ta nghĩ tới bệnh dịch.Mulder xoáy một cái nhìn vào Dorman và tiếp lời:- Có phải ông đã giết anh ta không?- Tôi đã báo thằng ngốc ấy đừng đụng vào tôi. Nhưng mọi người đã chống tôi. Chính phủ muốn thủ tiêu tất cả dấu vết sự khám phá của chúng tôi và loại trừ tất cả những cái máy tí hon… ngoại trừ những cái mà các ông đã tồn trữ ở Lầu Năm góc, có đúng không?- Tôi xin nhắc lại, tôi không phải là kẻ thù của ông. Nhưng tôi biết một vài người có thể tham dự vào những hoạt động mà ông vừa mô tả.Bất chợt Dorman kêu thét lên, gập người làm đôi, tay ôm lấy bụng. Qua những chỗ rách trên áo của hắ, Mulder nhìn thấy thân hình hắn quằn quại, như có một con rắn đang rong chơi dưới biểu bì của hắn.Jeremy kêu lên với sức mạnh của một con thú.- Không!Hắn thở mau hơn. Chất lỏng đặc hơn trước chạy ra từ những lỗ chân lông của hắn… Rồi tất cả trở lại bình thường, và hắn bớt căng thẳng được một chút.Hắn chĩa súng vào Mulder.- Hãy nhìn thẳng và tiếp tục lại – hắn thầm thì vời một giọng khàn khàn. Chúng ta phải mau chóng tìm cho ra cô bạn của ông. Tôi không biết tôi có thể kiểm soát được cơ thể tôi trong bao lâu nữa.Mắt hắn long lên bởi cơn sốt hay bởi cơn giận, Mulder không đoán ra được.Dorman dựa vào thành ghế, tiếp lời:- Nếu tôi không kiểm soát được, tôi sẽ không chịu trách nhiệm về những hậu quả!