Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vụ mất tích bí ẩn - Full

Vụ mất tích bí ẩn - Full

Tác giả: Khúc Thụy Du

Ngày cập nhật: 22:51 17/12/2015

Lượt xem: 1341115

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1115 lượt.

lên bàn thờ, rồi day mặt về phía Lành:- Mẹ đốt nhang cho ba đi.Lành đốt mấy nén nhang cắm vào bát hương rồi quay trở lại chỗ ngồi.Lê Trực uống một ngụm nước:- Chồng chị bị bệnh gì mà chết trẻ như vậy?Lành thở dài buồn bả:- Ảnh không chết vì bệnh tật mà chết vì bom đạn. Con trai tôi phải mồ côi cha khi vừa biết đi chập chững.- Như vậy chồng chị mất đã gần mươi năm rồi nhỉ?Lành gật đầu:- Hơn mười năm rồi anh ạ. Ảnh cuốc phải mìn trong chiến tranh còn sót lại. Mấy người làm bên cạnh chỉ bị thương nhẹ, còn ảnh thì chết tan xác!Những từ cuối bị biến dạng và rè đi. Lê Trực hút thuốc lá. Vinh tay cầm diều bước nhanh ra cửa:- Con đi thả diều nhé. – đoạn Vinh hướng cái nhìn về phía Lê Trực:- Chào chú.Lê Trực nhìn theo thằng bé, nói:- Cháu học đến lớp mấy rồi, chị?Lành đáp:- Nó đang học lớp bảy. Sang năm lên lớp tám. Suốt bảy năm liền nó đều đạt danh hiệu học sinh giỏi. Tất cả hy vọng tôi đều đặt vào nó. Tôi nhất quyết không để nó khổ cực như ba mẹ của nó.Lê Trực đưa tay xem giờ tỏ vẻ sốt ruột. Lành nói:- Không hiểu sao ba tôi hôm nay lại về muộn như thế. Mọi khi vào giờ này ba đã có mặt ở nhà.Lành bảo ba cô bị bệnh chứng thấp khớp kinh niên. Hàng tuần phải ra thị xã lấy thuốc:- Anh muốn hỏi ba tôi những chuyện gì vậy? Biết đâu tôi có thể trả lời giúp anh.Lê Trực nói:- Tôi muốn hỏi thăm một số thông tin về Hai Bình. Chắc cô biết Hai Bình chứ?Lành giật mình thốt lên ngạc nhiên:- Anh Hai Bình à? Đã gần mười lăm năm rồi chúng tôi đâu còn liên lạc với nhau nữa.Lê Trực gật đầu:- Tôi muốn tìm hiểu trong khoảng thời gian Hai Bình sống tại nhà cô.Lành lo lắng, nói:- Những chuyện này không cần đợi đến ba tôi, tôi có thể trả lời cho anh được. Nhưng tôi không hiểu anh tìm hiểu về anh Hai Bình nhằm mục đích gì? Chuyện gì đã xảy đến với ảnh?Lê Trực kể vắn tắt chuyện Hai Bình bị mất tích. Lành đưa tay đặt lên ngực cố kiềm chế cảm xúc:- Trời ơi, tại sao lại như thế? Tại sao vận rủi luôn bám theo ảnh? Ảnh là người đàn ông tốt nhưng luôn gặp nhiều bất hạnh. Tại sao ông trời luôn đối xử bất công với ảnh như vậy?Đợi cho cơn xúc động lắng xuống, Lê Trực nói:- Hai Bình ở nhà cô trong thời gian bao lâu?Lành suy nghĩ một lúc rồi nói:- Gần một năm, chính xác là mười một tháng, hai mươi mốt ngày.Lê Trực nói:- Trong thời gian ấy Hai Bình làm những công việc gì?- Ảnh theo ba tôi đi đăng cá. Nếu không đi bắt cá thì ảnh đi làm thuê làm mướn kiếm sống.- Cụ thể là những công việc gì?- Việc gì ảnh cũng làm; cuốc mướn, khuân vác, làm phụ hồ, làm mộc…Anh Bình có thể làm nhiều việc nhưng không thạo nghề nào. Ảnh tỏ ra rất khéo tay. Chiếc bàn này là do ảnh đóng đấy.Lê Trực nhìn chiếc bàn, nói:- Đóng rất khéo chẳng thua gì thợ mộc lành nghề. Những chiếc ghế này cũng do Hai Bình đóng à?- Vâng, cũng một tay ảnh làm ra cả đấy. Ảnh vẽ cũng rất đẹp. Tôi còn giữ mấy bức ký họa của ảnh để làm kỷ niệm, tiếc là, sau lần làm nhà mấy bức tranh đó bị thất lạc. Vì chuyện này mà tôi mất ngủ mấy đêm liền.- Dường như cô có cảm tình đặc biệt với Hai Bình?Lành im lặng không trả lời. Gương mặt thoáng buồn:- Anh đã xác định được nguyên nhân mất tích của anh Hai Bình chưa?Lê Trực lắc đầu:- Kết quả thật đáng thất vọng, đến thời điểm này vẫn chưa có kết quả gì cả.Lành tỏ vẻ băn khoăn:- Ảnh đi đâu được chứ? Người tốt bụng hiền lành như ảnh lại cũng có kẻ thù sao? Hay là ảnh bị một tại nạn nào đó?Lê Trực nói:- Lúc đầu chúng tôi nghĩ Hai Bình bị chết đuối nhưng không phải. Chúng tôi đã tìm kiếm suốt mấy hôm liền nhưng không tìm thấy xác Hai Bình. Hy vọng anh ấy còn sống.Lành nói:- Cầu trời khẩn Phật cho ảnh tai qua nạn khỏi. Cả đời anh ấy chỉ gặp toàn những bất hạnh..Lê Trực nói:- Hai Bình sống với gia đình cô trong một thời gian dài, chắc cô hiểu rõ về Hai Bình?Lành lắc đầu. Lê Trực tỏ vẻ ngạc nhiên:- Chẳng lẽ cô không biết chút gì về Hai Bình à? Trong thời gian sống tại nhà cô, Hai Bình không nói gì về bản thân của mình hay sao? Chẳng lẽ mọi người dám chứa người lạ trong nhà mà không biết gì về bản thân của anh ta?Lành cũng ngạc nhiên không kém:- Ô hay, anh không biết anh Hai Bình bị mất trí nhớ hoàn toàn à? Anh ấy không nhớ gì về quá khứ của mình cả. Ảnh không biết mình là ai, tên gì, từ đâu đến. Cái tên Hai Bình là do tôi đặt cho ảnh đấy...*Bữa ăn tối được dọn ra trên chiếc chõng tre. Sáu Đê rót rượu ra cái chung bằng sứ rồi đưa cho Hai Bình:- Ly rượu này uống mừng chú mày đã trở thành thành viên chính thức trong ngôi nhà này.Hai Bình đón ly rượu từ tay Sáu Đê, nói bằng giọng xúc động:- Tôi mắc nợ chú Sáu và em Lành nhiều quá kiếp này không mong gì trả hết. Tôi xin uống cạn ly này cám ơn mọi người đã cứu sống và cưu mang tôi.


Đoạn Hai Bình ngửa cổ uống cạn. Sáu Đê gắp cái cánh gà cho vào chén Hai Bình rồi uống cạn ly xoay tua:- Ở với qua không được ăn ngon mặc đẹp nhưng không bao giờ đói cả. Sản vật dưới sông nhiều vô kể chỉ cần siêng năng một chút là có cái ăn. Chú mày có thích theo qua đi đăng cá không?Hai Bình ngơ ngác:- Đăng cá là gì ạ?Sáu Đê bật cười sang sảng:- Chú mày kém thật. Có chuyện đăng cá mà cũng không biết. Đăng là dùng lưới chặn ngang một khúc


XtGem Forum catalog