Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đại Nam Di Truyện – Tác Giả Phan Cuồng

Đại Nam Di Truyện – Tác Giả Phan Cuồng

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 00:18 17/12/2015

Lượt xem: 1341876

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1876 lượt.

i không them chiếm tiện nghi. Âu cũng là chỉ có thể giết được tấm thân của người có dũng, chứ nào có thể diệt được oai của anh hùng là như thế.
Thầy phù thủy thấy thế cũng sinh lòng cảm phục. Bèn lớn tiếng hỏi:
– Tại hạ là Cao Tiến, người đất Kinh Bắc, hành nghề được hai mươi ba năm, binh tướng không nhiều, chỉ có năm trăm tinh binh. Xin Tướng quân cho biết tên. Nếu tướng quân đồng ý, hãy cùng tại hạ làm việc lớn, không dám phân cao thấp, không kể đến cách biệt âm dương, coi như bằng hữu. Từ rày về sau, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Khi thành việc lớn, sẽ lập miếu, xây đền, không dám nuốt lời.
Giọng nói của Cao Tiến câu đầu cực kỳ đanh thép, sau lại cực kỳ mềm mại, có lúc hơi uốn éo như đàn bà, đây chính là thuật mê vong của phù thủy Cao Tiến. Nguyên là trong câu nói này vừa có ý trọng vừa có ý kiêu. Đối với hạng vô danh tiểu tốt thì đời nào được thầy hỏi đến xuất thân, sự nghiệp khi còn trên trần thế, hơn thế nữa, phù thủy là tướng, âm binh là quân, đời nào có cái nhẽ không phân biệt chủ tớ. Ý kiêu ở đây là cho đối phương biế trong tay Cao Tiến có đến năm trăm tinh binh, cứ theo cái phép tuyển binh mà Tiến làm nãy giờ thì có thể hiểu năm trăm âm binh này đều thuộc hạng cao cường. Đây là ý muốn chuyển từ trận “chế” sang trận “dụ”, nếu vong không đồng ý thì sẽ quyết chiến.
– Ta là Thuận Thiên Khai Vận Đại Nhân, tự là Nguyễn Danh Phương. Cái thứ mèo què như nhà ngươi mà cũng dám thu ta sao?
Tiếng của vong thực phát ra không rõ ràng, giống như tiếng nói ừ hữ của người đang buồn ngủ, mỗi câu mỗi chữ đều khó khăn. Cao Tiến giật mình kinh hãi.
Nguyên là Phương người làng Hẻo xã Vĩnh Yên, từ bé đã khỏe mạnh, thông minh, thường lấy việc đánh trận giả làm vui, vì ngộ tính cao nên từ đó quen việc điều binh khiển tướng, sau này lại học được thuật phong thủy cao thâm, bèn đem táng mộ cha vào địa thế phát vương, vì thế ai cũng tin rằng Phương sẽ làm nên nghiệp lớn, gọi là “đại nhân”, tiếng tăm tại địa phương rất cao. Sau này, đến năm Canh Thân[1'> có hai người là Tế và Bồng làm loạn ở đât Sơn Tây, Phương bèn theo Tế lập được nhiều công lao. Nhân dân ở khắp nơi cảm phục lắm, gọi Phương là quận Hẻo vì coi Phương xứng làm quận công. Đến khi Tế bị triều đình bắt được, đem chém đi thì Phương thống lãnh dư đảng tạm xin hàng. Chúa Trịnh vì còn bận đánh Nguyễn Hữu Cầu mà tục gọi là Quận He nên dù cũng không tin Phương nhưng cũng tạm đồng ý cho hàng. Sau đó Phương phát triển được lực lượng, đem một vạn quân về đất Việt Trì , rồi lại chạy sang Làng Thanh Linh, Bình Xuyên, Thái Nguyên, cuối cùng lập đại đồn ở núi Ngọc Bội, đắp thành lũy kiên cố, đưa nguồn nước từ Tam Đảo xuống tạo thành một căn cứ địa được nước bao bọc, gây được ảnh hưởng tới tận đất Tuyên Quang. Xây cung điện, may vật dụng, đúc tiền, lập thành nước riêng, gồm cả triều đình trong vòng mười năm trời ngay bên cạnh Thăng Long thành. Mãi đến năm Canh Ngọ[2'> Phương mới bị danh tướng họ Trịnh là Nguyễn Phan phá được. Sau bị chúa Trịnh Doanh bắt được, chém đầu tại kinh sư. Mặc dù xuất thân cũng là phường giặc cỏ nhưng những việc như thế, người thường không làm được, âu cũng là bậc anh hùng trong thiên hạ. Không ngờ đến gần ba mươi năm sau, linh hồn vẫn vất vưởng mà lưu lạc đến đây. Mặc dù Phương không khác gì vua trong lãnh địa của mình nhưng danh không chính ngôn không thuận, lại có thời gian quá ngắn, sự nghiệp lại lay lắt như ngọn đèn dầu, thành ra mới chỉ đạt được mức “soái vong” chứ chưa đạt được mức “đế vong”.
Cao Tiến xem ra vong này mạnh lắm, nhưng một là đã cưỡi trên lưng hổ, khi nào có thể bỏ giữa chừng, hai là bất cứ phù thủy nào cũng mong có được một mạnh vong như thế, mà có khi cả đời không có duyên gặp được, đây chẳng phải vận may trời cho sao?
Nên nhớ rằng, các vong cũng cực kỳ oán hận những trận “chế”, cũng như người ta sẽ oán hờn những kẻ đang không bắt mình về làm nô lệ vậy. Lúc này, xem ngữ khí của Phương thì khó có thể chuyển thành trận “dụ” được. Cao Tiến không nói nữa, hú một tiếng dài, tiếng hú này làm cho Quyết nằm dưới hố ù cả tai, mà tựa hồ như mắt cũng mờ đi. Nhưng trong tiếng hú vẫn nghe tiếng cười ha hả ma quái của Phương, tựa hồ như nhạo báng.
Qua một lúc lâu, lại có tiếng gió. Quyết có cảm giác như lại có một đám vong khác đang tụ đến, chỉ khác là đám vong này không ồn ào như đám trước, mà những bóng trắng sáng hơn, đi lại có hàng có lối, tuần tự, khoảng cách vong trước vong sau đều đặn, không sai lệch một tấc, giống như một đội quân được huấn luyện rất cặn kẽ, tỷ mỉ. Đội quân này, khi tiến đến gần Phương thì chia làm năm tốp, bốn tốp vây lấy Phương, một tốp tập trung bảo vệ Tiến.
Phương cười ha hả, bóng tía tách ra một đốm nhỏ bằng nắm tay. Cái nắm tay này lóe rực sáng lên rồi lao về mé tây bắc. Bóng này vừa lao đến vòng vây, lập tức có vài bóng trắng tan mất, rõ ràng là năng lực của “soái vong” không phải là hư danh. Chỉ trong chớp mắt, Phương đã hạ được bảy tám âm binh của Tiến. Rõ ràng đây là một vong cực quý.
Tiến cả kinh, nhưng vẫn giữ được phong độ của một tay