
Chuyện có thật 100 % không hề gió máy …
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 00:18 17/12/2015
Lượt xem: 1341869
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1869 lượt.
ặc kệ thằng bé mà tiếp tục tìm trong hố. Chợt nghe tiếng thằng bé gượng nói:
– Ông… Không tìm thấy đâu.
– Vì sao? Tiến hỏi lại.
– Nước…
Tiến lại lấy nước cho Quyết uống, lại thấy lạ kỳ, là theo lẽ thường thì người đói đòi ăn chứ có đời nào đòi uống nước? Gã đang phân vân thế thì lại nghe Quyết nói:
– Cho tôi… Ăn đã… Tôi sẽ… nói…
Tiến nghĩ gã ăn xin này nói nhăng cuội, mục đích chỉ là muốn ăn cơm, uống nước, thế nên gã cứ bỏ mặc Quyết mà tìm. Gã tìm một lúc lâu, đến lúc mặt đất đã sáng rõ mà vẫn chưa tìm ra thì gã cực kỳ sốt ruột. Gã đành quay lại nói với Quyết.
– Nói đi, rồi ta cho ăn.
– Ăn… Ăn đã…
Tiến thấy thằng bé này, cả người không thấy một chút thịt nào, mắt lồi đến gần nửa tròng, chỉ là một bộ da bọc xương, chắc chắn là đói lâu ngày.Nếu không khéo hắn sẽ chết trong khoảng khắc, mà tìm thì cũng không biết tìm ở đâu, thành ra Tiến đành phải nhượng bộ mang đồ lễ đến cho Quyết. Đầu tiên gã đưa Quyết một bát cháo. Gã rất rõ, những người đói lâu ngày rất dễ chết vì ăn quá no, mà trên bàn cũng vừa sẵn mấy bát cháo để cúng vong. Xem tình hình Quyết bây giờ thì sợ rằng ăn thức ăn rắn quá dạ dạy cũng không đủ sức tiếp nhận, nên gã lấy cháo để hắn ăn.
Quyết húp lấy húp để, dù chỉ là cháo hoa lẫn với nước mưa nhưng có lẽ đối với Quyết đây chính là món ngon nhất trong thiên hạ. Chỉ trong chốc lát hắn đã hết một bát cháo lớn. Hắn đưa tay xin thêm một bát nữa, Tiến liền đưa hắn một bát nhỏ hơn, Quyết cũng húp hết. Qua một lúc, Tiến vặn hỏi Quyết, Quyết ngập ngừng một lức mới dám nói:
– Tôi… Tôi…
Tiến thấy Quyết ấp úng không thành câu, lại sốt ruột đoán mình bị gã ăn mày này lừa bịp, thành ra quát lớn:
– Làm sao???
Hắn quát to quá, Quyết ù hết tai lại, tự nhiên ngất đi. Tiến cả kinh sợ hắn chết mất, lại phải lấy ít nước tạt vào mặt Quyết. Phải qua một lúc, Quyết mới tỉnh lại, mà rằng:
– Tôi nuốt mất rồi!
Nguyên là, khi Tiến ném viên tễ về phía Phương thì Phương bị hút vào đó, nhưng viên tễ này theo đà bay thẳng về phía Quyết. Lúc đó, Quyết thấy Phương tiến thẳng về phía mình, há hốc mồm kinh hãi, thì vừa vặn viên tễ bay thẳng vào miệng. Theo phản xạ, Quyết nuốt luôn viên tễ đó, nhưng viên tễ to quá, khiến hắn mắc nghẹn. Thế nên mới có chuyện người sắp chết đói đòi uống trước khi ăn. Đó là vì lúc đó viên tễ đang nghẹn trong cổ họng Quyết, hắn cần uống nước để nuốt trôi viên tễ kia. Tiến ngẫm một lúc, nhận ra được chân lý này, vừa tiếc vừa tức, giang tay tát Quyết một cái nghe đánh bốp.
Hắn tức giận là vì nếu ngay lúc đó móc họng tên ăn mày này ra thì đã lấy được viên tễ rồi, làm gì phải cho hắn ăn uống nữa. Nhưng còn một điều quan trọng hơn, đó là tính chất dị thường của viên tễ này. Loại tễ này nguyên là hắn được chân truyền từ sư phụ hắn, khi đó sư phụ hắn kể rằng, loại thuốc này được chế ra để phù thủy có thể chỉ thu một binh mà đủ sức hoành hành thiên hạ. Sư phụ hắn công phù tìm tòi thử nghiệm nửa đời mới chế ra được, nó được đặc biệt chế ra để nuốt vào bụng. Một khi viên tễ được nuốt vào thì lập tức mọc rễ, trở thành một phần cơ thể mình, cũng sống như một sinh vật vậy, nếu người còn thì viên tễ còn, nếu người chết thì viên tễ chết theo, từ đó vong mà mình mang cũng tan theo. Thêm vào đó nữa, để chắc chắn rằng kẻ thù không mổ sống bụng phù thủy ra để đoạt mạnh vong, viên tễ được sư phụ gã luyện sao cho ngay khi máu dính vào thì lập tức mất công dụng. Thứ tễ này gọi là “cộng sinh hoàn” là vì lý do đó. Thế nghĩa là, ngay lúc này, Quyết đã có một mạnh vong ẩn trong người!
Ban đầu, Tiến cực kỳ tức giận, chỉ muốn đem Quyết ra giết luôn. Nhưng nghĩ lại, nếu giết Quyết thì gần trăm âm binh tổn thất tối qua mà hắn thu lượm bấy lâu coi như uổng phí. Hơn thế nữa, Quyết có “soái vong” trong người nhưng không biết điều khiển, vì hắn không biết niệm chú để cho lúc nào thì thả vong ra, lúc nào thì thu vào, làm thế nào để vong phục tùng theo, vậy nên, dù Quyết có muốn thì mang vong bên mình cũng vô dụng. Gã thầm tính chi bằng cứ mang Quyết theo, phủ dụ hắn mà dùng thì hay hơn. Thêm nữa, việc sợ âm binh vật lại cũng không cần phải lo lắng nhiều quá vì về lý mà nói thì Quyết mới là chủ vong chứ không phải hắn. Càng nghĩ, Tiến càng thấy mừng thầm rằng việc chẳng hề xấu mà trái lại, thực là cực kỳ hoàn mỹ. Chỉ duy mang theo một thằng nhóc con thì cũng hơi bất tiện, thì đành coi như nuôi một con chó con mèo bên mình vậy.
Tính toán xong đâu đấy, hắn đưa Quyết nấp đi vì sợ quan binh hỏi đến. Đợi đến trưa, liệu chừng Quyết đã hồi sức, hắn cho Quyết ăn một trận thỏa thích. Hắn chỉ ngăn Quyết lại vì e hắn ăn nhiều quá nguy hại đến tình mạng. Xong xuôi đâu đấy, Tiến gói ghém đồ đạc lại. Số lễ hắn mang theo bình thường thì hắn cũng không dùng đến nhưng vì có Quyết nên hắn mang theo một ít. Còn thì hắn mang ra vứt ngoài đường.
Lúc đó, trên con đường làng, dân đói đang đầy đường mà bỗng dưng cả một bàn lớn thức ăn được vứt ra ngoài, lập tức mọi người tranh nhau ăn uống. Xung quanh chỗ thức