
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 00:18 17/12/2015
Lượt xem: 1341880
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1880 lượt.
chắn hắn còn tiếc vì trong người hắn còn có soái vong nên phải thật chắc chắn là Quyết biết chuyện tối qua, gã mới ra tay. Chắc chắn là mọi kế hoạch đã được Tiến chuẩn bị chu đáo, chỉ chờ hắn chui vào là gã có thể vung tay tóm gọn.
Mắt Quyết dần quen với bóng tối, hắn đưa mắt nhìn quanh tìm Tiến. Nhưng hắn vẫn đang ở trong căn phòng của bà cụ, phía gần cửa có một bóng người đang đứng. Cái bóng này dường như không quan tâm đến Quyết mà nhòm qua khe cửa nghe ngóng. Đó chính là cô bé tên Na.
Lúc này Na tiến về gần phía hắn. Quyết muốn nói mình đến để cứu cô bé, nhưng miệng bị nhét giẻ, thành ra nhất thời không thể nói năng gì. Na kéo lấy ghế ngồi bên cạnh hắn, đoạn, cô nói:
– Người đang đêm lẻn vào đây là có ý gì? Muốn giở trò đồi bại chăng?
Rồi cô bé rút trong người ra một con dao nhỏ, sáng quắc trong đêm, đúng là loại dao quý, huơ huơ trước mặt Quyết như muốn lấy mạng.
Quyết trong bụng than thầm kêu khổ. Rõ ràng mình đang đêm lẻn vào phòng con gái nhà người ta, không phải là có ý đồ muốn làm chuyện lén lút đồi bại thì còn là lý do gì nữa, trong hoàn cảnh này, có nói ra chuyện người hóa hổ, thử hỏi có mấy ai trên đời tin được? Hắn tự trách mình ngu, tự đẩy mình vào hoàn cảnh tình ngay lý gian này.
Lúc này Na nói tiếp:
– Ta lấy giẻ ra khỏi miệng ngươi, cho ngươi một cơ hội nói, nếu la lên, ta lập tức giết chết.
Nói đoạn, Na lấy miếng giẻ nhét trong miệng Quyết ra. Quyết thấy miệng mình khô rát, hắn nói:
– Tôi… Không có ý xấu… Muốn báo tin…
Na nói:
– Nói láo, ta mới tới đây chưa được một ngày, làm gì có quen biết gì mà báo tin với ngươi.
Quyết đáp:
– Cô nên trốn đi thì hơn, kẻo mất mạng.
Na đáp:
– Ở đây ăn uống đầy đủ, không tốt hay sao?
Quyết nói:
– Tay chủ nhà là phù thủy, hắn không phải người tốt.
Nói rồi, hắn lần lượt kể lại câu chuyện tối qua cho Na nghe. Na nghe một hồi, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ xúc động. Đến khi Quyết kể xong, chợt thấy Na vung con dao kề ngang vào cổ Quyết. Lúc này Quyết cảm nhận được khí lạnh của con dao trong tay Na, lại thấy lưỡi dao sắc lẹm kề vào cổ mình. Na hỏi:
– Ngươi nói ngoa ta lập tức lấy mạng ngươi.
Quyết tự nhủ lần này sẽ chết, bèn nói một câu quả quyết:
– Tôi nói thật. Nếu không tin thì thôi, đừng dọa giết nữa, xuống tay đi.
Rồi hắn không nói gì nữa.
Nào ngờ, hắn thấy cô bé cực kỳ xúc động, hỏi lại hắn, giọng thực nhẹ nhàng:
– Ngươi có nhìn thấy rõ người đó tướng mạo thế nào không?
Quyết đáp:
– Trong phòng tối đen như mực, tôi chỉ nhìn thấy bóng người, không nhìn thấy rõ ai. Mà thực ra, mặt mũi người đó hóa hổ đến phân nửa rồi, thì làm sao còn nhận ra được thế nào.
Lúc này, nghe đến câu nói đó, Quyết chợt thấy Na ngân ngấn nước mắt như muốn khóc Hắn ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao cô lại khóc.
Na đáp:
– Xem ra ngươi thực không phải là cùng một giuộc với lão già kia. Được, ta nói cho ngươi biết.
Na lần lượt mang chuyện của mình ra kể cho Quyết biết. Thì ra Na tên thật là Nguyễn Tố Ngọc, nhà ở trấn Sơn Nam, thì ra bố của Ngọc là Nguyễn Cảnh Trung, là võ sư lò võ Nhất Nam tại trấn ấy. Cách đây hai năm, có phường giặc cướp là Hoàng Đình Tạo tụ tập được gần năm trăm người, kéo đi cướp bóc khắp trấn. Quân của Tạo phần là những tay giang hồ lão luyện, phần là những tàn quân của đảng cướp khác mà Tạo thu nạp được, thành ra rất thiện chiến, đánh nhanh, cướp nhanh rồi lại lui vào trong núi lẩn trốn, mỗi lần đánh cướp thành công, đều tăng cường được quân số, tiền bạc, thành ra ngày một mạnh mẽ hơn. Bấy giờ, quân binh triều mỗi khi được tin báo thì quân của Tạo cũng đã rút đi rồi, thành ra Tạo cứ hoành hành đến tận mấy năm.
Khi ấy, Nguyễn Cảnh Trung vốn là người có tiếng tăm trong trấn đành tự đứng lên thu thập nhân mã trong huyện, được hơn ba trăm người, cùng với hơn một trăm học trò trong võ đường, do thám, phục kích mấy tháng trời, lừa được khi quân Tạo vừa đánh cướp về, đang đi ngang qua một con đường nhỏ thì mai phục sẵn mà diệt được quá nửa quân Tạo. Hoàng Đình Tạo bị giết tại trận. Sau chiến công ấy, tiếng tăm của Nguyễn Cảnh Trung vang dội khắp cả trấn. Người người không ai không tấm tắc khen khi nhắc đến tên.
Có điều, khi nhà chúa nghe được thì không được vui, cho rằng những việc tự thâu binh mãi mã như thế, thực cũng chẳng khác nào việc làm phản. Lại có người khải với Trịnh Sâm rằng Sơn Nam là phên dậu của nước nhà, mà những sự phản nghịch như thế xảy ra, thì thực quá bất an. Giả mà Trung có ý làm phản, thì chỉ cần hô một tiếng, sẵn đã có tiếng tăm, khí thế quân sĩ đang lên, mà từ Sơn Nam kéo vào kinh thành chưa mất đến hai ngày, thì thế sự chẳng phải hiểm nguy lắm ư? Chúa cho là phải, liền triệu Trung vào kinh, quy tội, kết án, tịch thu gia sản. Cuối cùng Trung bị tội phanh thây trước chợ Báo Thiên???
Bây giờ, vợ Trung nghe tin này tuẫn tiết theo chồng, để lại hai đứa con, một trai, một gái. Con gái lớn của Trung chính