
Truyện Có Thật Về 12 Hũ Cốt Tại Quận 7
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 00:18 17/12/2015
Lượt xem: 1341887
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1887 lượt.
ngã nên có thể bị chảy máu ở đâu đó trên thân thể, vì thế thú tính trong con người đang hóa hổ này mới trỗi dậy.
Thực ra cụ Tả Ao đoán đúng chỉ được có sáu phần. Nguyên đầu đuôi câu chuyện là khi Quyết đột nhiên tiến đến gần lồng sắt của người đàn ông đầu tiên, người này sợ hãi tưởng là Tiến đến bắt mình cho hổ ăn, nên mới trốn như thế, người đàn bà ở chuồng bên cạnh thì nhìn rõ hơn nên định cầu cứu hắn. Nào ngờ sự sợ hãi của người đàn ông như căn bệnh lan ra tất cả những người bị nhốt khác, thành ra không khí sau đó mới hỗn loạn như vậy. Những người bị nhốt lâu ngày mà chịu tra tấn về tinh thần như thế, mười phần thì có đến năm sáu đã trở nên điên loạn.
Lúc này nghe cụ Tả Ao nói thế thì Quyết lại càng thấy áy náy vì vì mình mà bà cụ kia thiệt mạng. Hắn ngậm ngùi không nói được lời nào.
Cụ Huyền nói tiếp:
– Có điều muốn hóa hổ ai đó thì cũng đâu cần phải giam người ta lại như thế? Điều này thực khó hiểu.
Cụ Trác nói:
– Để cho cậu bé một mình trong sào huyệt ma quỷ như thế thực là tàn nhẫn. Có lẽ chúng ta nên mang cậu bé về mà nuôi thôi.
Quyết quả quyết:
– Cháu cũng muốn ở lại tìm cách tiêu diệt tên ác ôn này trả thù cho cụ bà, hơn nữa, ở dưới hầm còn rất nhiều người cần phải cứu ra.
Cụ Trác đáp:
– Con ơi, “giữ thân là tận hiếu” dòng họ Phạm nhà con chỉ còn mình con thôi, con nên suy nghĩ cho kỹ.
Cụ Tả Ao nói:
– Thực ra chúng ta có mang cậu đi thì hắn sẽ tìm được chỗ cậu bé thôi mà. Cũng giống như tôi, tôi tìm được cậu bé giúp cậu là nhờ đến đám âm binh ma xó. Hắn xem ra còn cao tay hơn tôi nhiều, e rằng tôi không bảo vệ được cậu bé. Tình thế này có lẽ phải nương theo cái chết mà tìm sự sống thôi. Bây giờ cháu cần giấu vết thương ở tay cho kỹ, nếu hắn nhìn thấy tay cháu, thì thực nguy.
Cụ Trác thấy cụ Tả Ao nói thế cũng đành thôi. Liền lấy trong hộp thuốc ra một lọ thuốc mà nói:
– Cái này thì tôi giúp được.
Nói đoạn cụ mở lọ thuốc này ra. Đây là một lọ thuốc dạng mỡ, cụ thoa một ít lên tay Quyết. Chỉ qua vài tuần hương, vết thương đã khỏi được tám chín phần, vết thâm đen trên móng cũng tan mất hết, người ngoài nhìn vào không phát hiện ra nữa. Thực là không hổ danh là đệ nhất y sư đương thời.
***
Từ lúc chia tay hai cụ già đến giờ, đã độ vài canh giờ, trời đã bắt đầu xẩm tối. Trưa nay Quyết không về chỗ Tiến, hắn không muốn về. Nhưng rồi thì hắn cũng phải quay về nơi đó. Quyết hôm nay thấy trong lòng tâm trạng rất nặng nề. Mặc dù từ trước đến giờ, hắn tiếp xúc rất nhiều với cái chết, nhưng những cái chết đó, đều rất tự nhiên. Đó là những cái chết của những người tận số, những cái chết của những người bệnh tật, nghèo đói, hoặc những cái chết mà khi hắn đến thì đã xảy ra. Những cái chết như thế, ngoài sự tiếc thương của những người thân trên trần thế, có thể là một sự giải thoát, là một điều mong mỏi để thoát khỏi cơn đau đớn, đói khát, hoặc là một sự chấm dứt của một hành trình tích thiện dài đến mấy chục năm trời, hoặc giả, đó là quả báo của một nghiệp ác. Nhưng hắn chưa bao giờ thấy một người khác chết là do hắn. Rõ ràng như thế, người đàn bà già nua kia chết là do hắn, không phải là vì điều gì khác. Bà cụ vẫn muốn sống, hắn chắc chắn như thế. Khi hắn nghe thấy tiếng kêu nhẹ nhưng kinh hoàng của bà cụ, hắn biết cụ muốn sống.
Hắn vừa đi vừa nghĩ ngợi như thế, mà vào đến sân lớn nhà Tiến lúc nào không hay. Hắn ngạc nhiên thấy Tiến đang đứng giữa sân cùng với một cô bé trạc tuổi hắn. Thì ra hắn cũng chỉ vừa về trước hắn có vài khắc. Cô bé này không phải là quá xinh đẹp nhưng mặt mũi sáng sủa, nhìn rất thông minh. Tiến nhìn hắn với con mắt dò hỏi, rồi nói:
– Sao trưa nay mày không về?
Quyết đáp:
– Tôi mải chơi quá, thành ra quên cả giờ về, mà về cũng đâu có cơm ăn. Tối nay tôi làm cơm nhé?
Tiến đáp:
– Không cần, từ nay con bé này làm việc đó.
Tiến chỉ cho cô bé về phía căn phòng của bà cụ ngày hôm qua, nói cô sẽ ở đó. Hắn cũng dặn dò cô bé không được vào trong căn nhà lớn và những việc cô cần làm trong ngày. Ngoài ra, những chuyện lặt vặt như bếp núc ở đâu rồi hắn bỏ vào phòng.
Quyết lại nhìn vào căn phòng của bà cụ, nghĩ thầm mới hôm qua bà cụ còn nằm đó, bây giờ có lẽ đã được bọn âm binh lau dọn sạch sẽ từ hôm qua. Quyết thầm nghĩ cô bé kia nêu được biết những chuyện xảy ra tối qua chắc chẳng dám ở lại trong căn nhà đó. Hắn lại trở về phòng nằm chờ đến bữa cơm. Trong lòng hắn lại dấy lên mối hoài nghi, không biết Tiến có tìm bắt lại thứ nửa người nửa thú tối qua không, rồi hắn lại nghĩ, nếu đó là người, thì không biết là ai, vì sao mà rơi vào tay Tiến. Qua một lúc, hắn lại xoay qua ý nghĩ, không biết có phải Tiến không tìm được người thú kia, nên bắt cô bé này về để thay thế hay không? Nghĩ đến đây, hắn thoáng giật mình, mặc dù hắn với cô bé kia không thân không thích nhưng nếu Tiến biến cô bé thành hổ thì hắn phải hết sức ngăn chặn lại, nếu không thì trong lòng thực áy náy.
Quyết nằm thầm dự tính, không biết nên làm thế nào nếu