
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 00:18 17/12/2015
Lượt xem: 1341820
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1820 lượt.
đã nhiều, nay lại vỡ ổ bụng, thành ra như quả bóng bị vỡ, khí thối tỏa ra khắp không gian. Ba người ăn mày kinh hãi quá, vứt cuốc bỏ chạy một mạch. Người làng chỉ có ai gan lỳ mới đứng lại xem chuyện lạ này, nhưng cũng chẳng ai dám đụng đến cái xác đấy nữa. Thành ra chỉ có ông Tốn với ông thầy đứng trơ lại bên mộ, dù là người thân nhưng ông Tốn cũng phải đứng cách xa đến mười trượng mới tránh khỏi nôn ọe, nói đến chuyện tự mình khâm liệm cho bố, e rằng cũng không thể có đủ dũng khí. Thường thì người thân ruột thịt mình chết đi, ít người sợ hãi khi ở cạnh thi thể vì tin rằng hồn người thân không bao giờ làm hại mình, có điều tình trạng tử thi của cụ nhà ông Tốn như thế này, không phải ông sợ hãi mà đơn giản là không thể làm nổi công việc khủng khiếp này. Mấy lần ông Tốn nhắm muốn tiến lên nhưng đều không bước nổi bước nào. Ông thực sự lo lắng vì tình huống này không thể chần chờ được lâu, để đến gà gáy e rằng đại tử thi lộ dương thì tai hại thật không kể xiết.
Đang lúc đấy thì Phong đến. Nguyên là chuyện quật mộ này cả làng biết nhưng bố mẹ giấu biệt không cho Phong hay, sợ Phong ngửi thấy mùi hôi lại kích động, lộ ra dị tính thì không tránh khỏi phải tha phương cầu thực. Nhưng mới đầu còn giữ được, sau mùi bốc lên tanh hôi cả một vùng rộng lớn, làm sao giấu được “con nghiện” Phong. Mùi càng nặng cậu càng bị kích động, không chịu được phải đến gần nơi có mùi xem thế nào. Cậu chờ bố mẹ ngủ say rồi lẻn ra ngoài, vì thế lúc này mới thấy cậu bé ở đó.
Lúc này cậu bé tiến đến cách mộ có một trượng, mà chẳng hề có dấu hiệu gì kinh dị. Ông Tốn thấy thế, gọi cậu đến trước mặt rồi quỳ sụp dưới chân cậu bé, than lớn:
– Cậu bé ơi, cậu bé giúp tôi chôn bố, công ơn này, không biết lấy gì đền.
Phong không hiểu sao người này lại làm vậy, liền hỏi lại:
– Ông bảo gì cháu?
Ông Tốn lúc này đã bớt kích động, bèn dỗ ngọt Phong:
– Cháu giúp ta đưa cụ nhà vào quan, ta cho cháu rất nhiều tiền, tha hồ mua kẹo.
Phong đáp:
– Cháu không cần tiền, nhưng ông quan cần gì, cháu sẽ giúp ông.
Ông Tốn mừng hơn bắt được vàng. Bèn quay sang nói với thầy đang đứng cạnh, bảo ông hướng dẫn cậu cách khâm liệm. Thầy thấy thằng bé liệu chừng không làm nổi việc nặng, đột nhiên nghĩ ra một cách. Ông nhờ người mang lại một tấm vải lớn và một tấm ván lớn, dặn cậu bé đặt một tấm bùa vào trán người chết rồi quấn xác lại thật chặt như con nhộng.Sau đó kiếm một tấm ván lớn một cạnh đặt dưới mộ, cạnh kia kê lên miệng quan tài, rồi sau đó bảo cậu bé luồn năm cái dây qua xác chết, đóng mấy cái cọc cố định đầu dây lại… tất cả kể một lượt cặn kẽ, rành rọt. Sau đó bắt cậu bé nhắc lại. Cậu bé nghe vài lần mới nhớ hết, bèn cứ thế mà làm.
Thằng bé sức yếu, hì hục làm mấy canh giờ mới xong chuyện thầy giao. Lúc này, mùi thối giảm bớt rất nhiều, ông thầy nhờ năm người thanh niên kéo đầu dây kia. Giống như một cái ròng rọc, cái thây lăn hai vòng trên tấm ván rồi lăn tọt vào quan tài. Ở đây ông thầy cũng tính kỹ việc cái xác lăn thế nào để khi rơi vào quan tài thì vừa vặn nằm ngửa mặt lên, âu cũng là sự tính toán rất tài tình. Sau đó, ông cho đậy nắp quan lại, đóng chặt đinh, yểm đủ sáu tấm bùa lên sáu mặt quan tài rồi cho chất lên xe. Công việc vừa xong thì gà vừa gáy. Ông Tốn và ông thầy nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm. Riêng ông Tốn có chút xấu hổ vì không dám động vào thân thể bố. Nhưng nghĩ lại, thấy trời còn thương. Những người xem thấy mọi việc xong xuôi thì cũng vui chung với gia chủ.
Ông tốn cầm lấy tay Phong, lúc này nó mệt quá đã ngồi bệt xuống đất, ông xúc động:
– Cám ơn cậu bé, cám ơn cậu bé.
Đoàn người của ông Tốn lập tức trở về nhà, chuẩn bị việc mai táng. Đi không ngừng nghỉ, đến tối về đến nhà thì thấy trong nhà báo tin vui rằng ông Tốn được thăng quan, đến chức…, trát vừa xuống từ sáng sớm. Ông Tốn cả mừng, không ngờ trong một ngày lại làm được hai chuyện lớn, mà đều suôn sẻ thành công cả.
Chỉ trong vòng mấy ngày sau, câu chuyện đã đồn ra khắp cả trấn, ai cũng lấy làm kỳ lạ và kinh dị, nhất là những người kể lại thêm mắm thêm muối vào câu chuyện ví dụ như cậu bé chính là cụ cố nhập vào để tự liệm mình, có người lại nói thằng bé có bản năng thiên phú trong việc khâm liệm, có người lại nói ai mà được cậu bé khâm liệm cho thì giòng họ sẽ phát đạt, giàu có, thăng quan phát tài… Mà các tin đồn thì lớn rất nhanh, nhất là khi có chứng cứ rõ ràng, bao nhiêu người nhìn thấy, chuyện thăng quan là thật, Phong là thật, cái xác là thật, nên ai cũng tin.
Mẹ Phong ban đầu biết chuyện, kinh hãi ngất xỉu, người làng tưởng nghe chuyện kinh dị quá nên ngất đi, thực ra là bà sợ mọi người biết chuyện con mình ưa mùi thối, thành ra không tự chủ được. Hai vợ chồng nghĩ con làm việc tốt, cũng không nỡ mắng mỏ, nhưng lo lắm, cũng phải đề phòng miệng lưỡi thế gian, cho con mình bị ma ám, quỷ nhập mà làm hại. Thành ra cả nhà sẵn sang chuyển đi nếu có diễn biến xấu.
Nào ngờ chẳng ai nghĩ đến chuyện cậu bé tại sao chịu được mùi hôi, mà chỉ nghĩ cậu có dũng khí để giúp đời,