
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 00:18 17/12/2015
Lượt xem: 1341801
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1801 lượt.
ta thấy trong nhà Phong có tiếng trẻ con khóc oa oa. Mà trước đó vợ Phong bấy giờ đã năm hai, không thế sinh nở được nữa. Vậy đứa trẻ này ở đâu ra? Phong mở một bữa tiệc lớn, mời bà con họ hàng trong làng lại, tuyên bố nhận một đứa bé trai làm con nuôi của một người ăn mày, để sau này có người thờ phụng, hương khói.
Bà con đều chúc mừng cho Phong, bởi con nào mà chẳng là con, miễn là có người hương khói sau này, thì chẳng phải cũng đã là thỏa mãn đường con cái rồi ư? Nhưng thực bụng chẳng ai nghĩ như thế, bởi nếu nhận con nuôi thì nhận cho sớm, chứ ai lại nạp con ở cái tuổi này nữa, vừa vất vả mà đứa trẻ trở nên côi cút khi nào không hay.
Nhưng còn một lý do nữa khiến người ta không tin đó là con nuôi của Phong, bởi trong đứa bé giống nhau như đúc, từ ánh mắt, cái mũi đến bờ môi, thực là như một hình ảnh thu nhỏ của Phong. Thế nên không ai là không hoài nghi.
Vậy phải chăng Phong có con bên ngoài với người đàn bà khác, có khi người vợ cũng chấp nhận cho chồng ra ngoài kiếm một thằng cu nối dõi hay chăng? Chuyện này có thể khiến người ta tin rồi, nhưng vì có một người trong làng thấy một chuyện bèn đem nói với mọi người, thành ra ai cũng kinh hãi.
Đó là trước khi Phong nhận đứa trẻ này, Phong có khâm liệm cho một cô gái chết đuối, mà tuổi thì mới mười sáu mà thôi. Đến khi khâm liệm xong xuôi, buổi tối ngày hôm ấy, người hàng xóm bên cạnh nhà Phong thấy có tiếng cho sủa rất dữ, nghĩ là có trộm, bèn mở cửa ra xem thế nào. Người hàng xóm nhìn quanh không thấy ai, chỉ thấy chó nhà mình lại hướng về phía cổng nhà Phong mà sủa. Chẳng những riêng nhà người này, các nhà xung quanh, chó cũng sủa râm ran. Người hàng xóm thấy lạ liền hướng mắt sang sân nhà Phong mà nhìn. Khi ấy, hàng rào giữa hai nhà thực ra chỉ là hàng cây râm bụt??? cao chưa quá đầu người, thành thử nhìn sang có thể thấy rõ cổng nhà bên. Ngày hôm ấy lại đúng mùng một, trời đất tối đen, người hàng xóm nghĩ thầm có nhìn cũng không thấy rõ được gì, đang định đóng cửa vào ngủ tiếp thì chợt thấy thấp thoáng trước cửa nhà Phong có một bóng người. Người này rõ ràng là một cô gái mặc áo trắng toát từ đầu đến chân. Kỳ lạ ở chỗ, người con gái này tự phát sáng trong đêm, thứ ánh sáng lờ nhờ như của đom đóm. Người hàng xóm vừa kinh hãi vừa tò mò, bèn dụi mắt nhìn lại cho rõ, thì thấy đúng là một cô gái, mà chính là cô gái sáng nay Phong vừa khâm liệm cho, bấy giờ đang đứng trước cổng nhà Phong. Mặc dù từ xa, nhưng người hàng xóm thấy rất rõ ràng, đó chính là cô gái ấy, không lẫn đi đâu được, đến mái tóc ướt của người chết đuối, vẫn có thể nhận ra qua thứ ánh sáng nhờ nhờ ấy.
Người hàng xóm sợ quá, định đóng cửa lại thì chợt thấy một bóng đen đi từ trong nhà ra, đứng một lúc với cái bóng sáng kia, rồi hai người cùng nhau đi khỏi.
Tính từ khi người hàng xóm thấy cái bóng ấy, đến khi nhà Phong có đứa trẻ kia, đúng vừa chín tháng có lẻ. Bởi vậy nên trong làng đồn rằng Phong đã ăn nằm với hồn ma kia, rồi đến ngày đến tháng đứa trẻ ra đời thì hồn ma kia lại đem trả lại Phong.
Thế là tin đồn Phong lấy vợ ma lan ra khắp nơi, khiến cho mọi người dần dần lảng tránh nhà họ Phạm, khi đứa trẻ lớn lên cũng không bao giờ có bạn, vì ai cũng sợ hãi mà đe nẹt con cái không được chơi với con Phong. Thế nhưng số người nhờ Phong cho khâm liệm giúp không hề giảm xuống, mà dường như cái tin đồn này làm cho Phong càng trở nên nổi tiếng hơn, càng đông khách hơn.
Kỳ lạ là trải qua nhiều đời, đời nào cũng vậy, người nhà họ Phạm cứ đến năm mươi tuổi mới sinh được con trai, mà đều đột ngột, không thấy vợ người đó mang thai bao giờ. Thành ra mọi người lại càng tin tin đồn ấy.
Đến đời thứ tám thì đến đời Phạm Đình Sơn thì. Khác ở chỗ cha ông cần mẫn tỉ mỉ, chăm chỉ, nâng niu từng li từng tý trong công việc bao nhiêu thì Sơn ngày càng cẩu thả bấy nhiêu. Sơn sinh ra trong gia đình có tiền có thế mặc dù gọi là con nhà danh gia khâm liệm thì hơi khiên cưỡng và tiếu lâm. Sơn ăn chơi trác táng, phàm là nhà giàu mới chịu đến hầu, nên nhiều người không ưa tính kiêu ngạo. Thân cô thế cô, lại kiêu ngạo, người ghét ngày càng nhiều, lại lười làm việc, khi làm cũng qua loa đại khái, không còn giữ được sự tôn trọng người đã mất. Nên nhớ, nghề nào cũng có cái tinh của nó, khi xưa ông tổ nghề Phạm Đình Phong và các đời sau đều kính cẩn khi làm lễ, nhưng Sơn không thế, Sơn nghĩ mình vốn thân thuộc với cõi âm, không có gì phải e dè cả, vì vậy thường ăn nói ngạo mạn, đôi lúc báng bổ đùa cợt quá đáng. Danh tiếng mất mát, từ đó gia đình dần dần lụi bại.
Có một lần Sơn uống say đi qua nghĩa địa, đột nhiên mắc tiểu, liền vạch quần tiểu tiện lên mộ người ta. Đây là mộ mới đắp của một cô gái vừa tròn 16 mắc bệnh mà chết. Các cụ có câu “chết trẻ khỏe ma” ấy là muốn nói đến hồn người chết trẻ thường linh thiêng do dương khí còn nhiều mà đã phải xuống cõi âm là vì vậy. Có người đi qua, liền nhìn thấy, lại rõ ngọn ngành ngôi mộ của ai, làm sao mà mất, nên sinh lòng tốt, bèn đợi khi Sơn tỉnh dậy, khuyên Sơn làm một cái lễ tạ tội với người đã khuất. Sơn cả đời nhiều lần nói