
Mộng du Tác giả Thịnh Thơ Thẩn
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 00:18 17/12/2015
Lượt xem: 1341874
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1874 lượt.
là Ngọc như đã nói ở trên, cái tên Na chỉ là thuận miệng nói ra để lừa gạt Tiến mà thôi.
Nguyên là sau khi bố mẹ chết đi, gia cảnh tiêu điều, tuy không bị tội tru di nhưng họ hàng bà con cũng không ai dám nhận vì sợ liên lụy. Thế là hai chị em trở nên bơ vơ không có ai nương tựa, đành dắt díu nhau lên kinh, tính kế làm đứa ở cho nhà người ta.
Nhà chủ của Ngọc là một nhà bán gạo ở Kinh kỳ, cũng có tiếng tăm, gia sản rất lớn, cũng cần người vú em chăm lo cho mấy đứa con mới sinh của ông chủ. Ngọc xin mãi, họ mới nhận nuôi cơm hai chị em hàng ngày Có điều, nhà chủ cũng chỉ nhận người chị mà thôi, còn đứa em thì đành sống ăn bám chị. Hai chị em thương nhau lắm, suốt ngày quấn quít bên nhau, chị làm việc thì em giúp đỡ, khi rảnh rỗi thì chị dạy em học chữ.
Hai chị em cứ tựa vào nhau mà lay lắt sống như thế, chẳng mấy chốc mà cũng được một năm, Ngọc cũng đã mười bốn, còn cậu em được chín tuổi. Cách đây khoảng chục ngày, khi đó Ngọc đang cho cậu chủ ngủ ở trong nhà, Hiếu đang chơi ở ngoài sân với một cậu bé cửa hàng bán muối nhà bên cạnh thì có một sự lạ xảy ra. Trên trời xuất hiện một vật đen, vì lúc đấy gần rằm nên trăng sáng lắm, làm cho vật đen ấy càng thấy rõ trong đêm. Cái bóng đen này cứ bay lơ lửng trên đầu hai đứa trẻ.
Hai đứa thấy vậy thì thích lắm, cả hai cùng chỉ lên trời bàn tán rôm rả. Nào ngờ, đang lúc nói chuyện như thế thì bóng đen kia vụt liệng một cái thành một hình vòng cung rồi đột ngột lao xuống mặt đất. Bóng đen đó không lao thẳng xuống mặt đất mà đến cách mặt đất thì bay là là nhưng cực kỳ nhanh. Bóng đen bay thẳng đến chỗ hai đứa đang đứng, chúng sợ quá, vì lúc này, bóng đen biết bay đó hiện rõ một hình người đang ngồi trên một vật giống như cái chiếu to cứ thế lao đến. Nhìn thấy cảnh tượng một người cưỡi trên một cái chiếu biết bay, chuyện kỳ dị như vậy đâu phải ngày nào cũng có, thành ra hai đứa trẻ sợ đến không chạy nổi.
Chỉ thoáng một chốc, cái bóng đen đó đã lướt đến cạnh Hiếu, chợt người ngồi trên chiếu giang tay túm lấy hắn. Khi đi qua chỗ cậu bé ở cửa hàng bán muối, hắn cũng giang tay toan chụp lấy. Nhưng cậu bé này đứng phía sau Hiếu khoảng một trượng, nhìn thấy như thế, đã có đề phòng từ trước, thành ra trong lúc hiểm nguy ấy đã ngã người ra, tránh được cú chụp. Cậu còn nhìn thấy rất rõ người ngồi trên chiếu có dáng người cao mà gầy đến kỳ dị, đôi mắt như phát sáng trong đêm.
Lúc đấy cậu bé nhà bán muối hét to lên gọi người đến giúp, người cao gầy ngồi trên chiếu bay chụp hụt cậu bé nhà bán muối liền bay đi thẳng, cũng không quay lại bắt nữa, cậu bé thấy rõ, cái chiếu kia, rõ ràng là một con diều lớn.
Chỉ một lúc sau có rất nhiều người chạy ra, đa phần tưởng có cướp nên tay lăm lăm gậy gộc. Họ ra đến nơi chỉ thấy một cậu bé đang ngồi phệt dưới đất, hoảng hốt, kinh hoàng, miệng lắp bắp nói về điều đã xảy ra. Lúc ấy Ngọc mới kinh hãi biết rằng em mình đã bị bắt cóc.
Mọi việc xảy ra quá nhanh mà lại hoang đường vì đa số chẳng ai tin có người có thể ngồi trên diều mà đi lại, rồi lại còn có thể bắt cóc trẻ con như thế. Nhưng chuyện Hiếu mất tích là có thật, thành ra cũng chưa biết giải thích thế nào, mà báo quan thì cũng không được vì nếu báo đến quan thì thực lôi thôi phiền phức đến tính mạng Ngọc, hơn nữa, đứa trẻ bị bắt xét cho cùng cũng chỉ em của một đứa ở, thành ra cũng chẳng mấy quan trọng, cho nên mọi người cũng chỉ bảo nhau cảnh giác hơn, đêm tối cấm bặt trẻ con ra ngoài, người lớn cũng phải hạn chế mà đi thành nhóm nhiều người.
Duy chỉ có Ngọc là khổ tâm hơn cả. Vì lúc này người thân duy nhân của cô đột nhiên mất tích mà không rõ nguyên nhân, chỉ được một manh mối là một người cưỡi diều thì thực là quá hoang đường. Cô cố gắng hỏi đi hỏi lại cực kỳ cặn kẽ cậu bé nhà bán muối về từng chi tiết một thì cũng chỉ nhận được những câu trả lời như lúc đầu. Ngoài cái ngoại hình cao gầy đến kỳ dị với ánh mắt sáng quắc như dao kia thì tuyệt nhiên không có thêm manh mối gì. Mặc dù thế nhưng cũng không thể yên tâm mà làm ngơ được, vậy nên Ngọc bỏ rất nhiều công sức ra để tìm kiếm, hỏi han, nhưng cũng chẳng có ai biết được cái gã cao gầy mắt sáng quắc kia ở đâu ra.
Đương lúc cực kỳ thất vọng thì một hôm nghe thấy trong thành có người kể lại chuyện Đặng Mậu Lân bị một cậu bé đấm một quyền mà cũng không dám làm gì, đột nhiên bỏ đi. Điều này thực không giống với tính cách của Mậu Lân, thế nên nhiều người đồn đại xung quanh chuyện này rất nhiều. Trong những người chứng kiến hôm ấy, có người cũng đề cập đến một người cao gầy ngồi trong cái kiệu thứ hai. Ngọc nghe đến mấy chữ “cao gầy, mắt sáng” thì lập tức hỏi han rất cặn kẽ. Vừa may, trong số đó có một người quen với tay phu kiệu nên nói lại cho Ngọc biết, thành ra Ngọc tìm được nhà của Tiến.
Lại nói đến việc Ngọc theo dõi Tiến được một buổi thì thấy hắn ra chợ tìm một người hầu trong nhà, Ngọc mừng lắm bèn xin về làm. Khi Quyết thấy Ngo